Ôm gương mặt bị bầm của bản thân, Quý Dương buồn bực tìm quần áo của mình trong căn buồng tắm lúc nãy rồi tìm một buồng tắm khác mà nhanh chóng tắm rửa.

     Do trời đã rất tối lại vừa có chuyện xảy ra nên đa số mọi người đều cố gắng tắm rửa thật nhanh để kết thúc khoảng thời gian ở đây.

     Chỉ hai, ba phút sau đó tất cả bọn họ đã tắm rửa xong hết và chuẩn bị cùng nhau đi về căn hộ của mình.

     Trời về đêm tối đen như mực, những căn hộ khác trong chung cư đã tắt gần hết chỉ còn lại vài căn hộ là còn sáng đèn, ngoài hành lang có vài cái đèn trần đã cũ kỹ lúc sáng lúc lại tối đã vậy còn phát ra những âm thanh lẹt xẹt của dây dẫn điện bị hư, thế nhưng âm thanh lẹt xẹt này lại chính là âm thanh duy nhất phát ra ở nơi này, nhiều nơi không được ánh sáng chiếu đến trong thật âm u và đáng sợ.

     Nhóm người chơi đi thật nhanh trên dãy hành lang, bước đi của họ tạo ra những âm thanh bồm…bộp…bồm…bộp…nhanh nhanh đều đều.

     Không ai dám mở miệng nói gì, tất cả đều ngậm miệng mà cố gắng đi thật nhanh, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.

     Đa số bọn họ đều đang sợ, sợ một thứ có thể lấy mạng họ trong mộng.

     Quý Dương là người đi cuối cùng lúc này, trên gương mặt anh cũng là sự nghiêm túc giống hệt như những người chơi kia.

     Anh cũng đang sợ nhưng không giống bọn họ, anh cũng không rõ thứ mình sợ là cái gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm của Hắc Phong đang đi phía trước của anh lúc này, anh không tự chủ được mà sợ hãi theo hắn.

     “Không xong rồi, chủ mộng đã ngủ, đại mộng sắp thức dậy rồi, chúng ta mau chạy thôi” Thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên lớn tiếng nói, dứt lời cậu ta lập tức tăng tốc mà chạy nhanh hơn.

     Nghe vậy những người chơi còn lại hay Hắc Phong phía sau mặt hơi tái, cũng tăng tốc mà chạy theo.

     Quý Dương không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng cũng lo lắng mà tăng tốc chạy theo.

     Chạy không quá hai bước anh đã nghe thấy âm thanh có thứ gì đó đang đuổi theo sát sau lưng mình.

     Âm thanh nọ rất kỳ lạ, nghe cứ như có cái gì đó ước nhẹp đang bò dưới mặt đất vậy. 

      “Mọi người ơi…đợi tôi với…đợi tôi với…sao mọi người lại bỏ rơi tôi vậy…".

      Sau lưng Quý Dương có tiếng ai đó vang lên.

     Nghe được giọng nói này, tim anh như thể sắp rớt luôn ra ngoài.

     Đó không phải là giọng nói của người đàn ông tên Trần Trác vừa mới chết lúc chiều hay sao.

     Nhớ đến bộ dạng lúc chiều của anh ta, Quý Dương không khỏi tự tưởng tượng ra cái tư thế Trần Trác dùng để đuổi theo bọn họ bây giờ.

      Dù là rất sợ, rất rất sợ nhưng sự tò mò của anh lại lớn hơn cái tuổi của anh, anh quay đầu lại…quay đầu lại nhìn về phía sau lưng mình một cái.

     Một cái nhìn thôi mà khiến người anh như đông cứng lại.

     Thứ ở phía sau lưng bọn họ đúng thật là Trần Trác nhưng mà bộ dạng của Trần Trác lúc này còn đáng sợ hơn trước nữa.

     Không chỉ có phần thân dưới bị mất mà ngay cả hai cánh tay của anh ta cũng bị ăn mất rồi, một bên mặt của anh cũng đã bị ăn gần hết để lộ ra bên ngoài lớp máu thịt đỏ tươi, trên đó còn có vài miếng thịt chưa rơi xuống, treo lủng lẳng chực chờ rơi xuống, do đã mất hết tứ chi nên anh ta chỉ có thể bò, bò đuổi theo bọn họ, tuy đang bò nhưng tốc độ của anh ta lại nhanh đến kinh hồn, dưới hành lang dài, đèn trần đã cũ lúc sáng lúc tối, Trần Trác giống y hệt một con ác quỷ vừa trồi lên từ dưới địa ngục, cực kỳ đáng sợ và kinh dị.

     “Quý Dương, sao anh lại không cứu tôi…sao anh lại không cứu tôi…sao anh lại không cứu tôi…Quý Dương…tôi đau lắm…đau lắm anh có biết không?” Trần Trác nói gần như gào lên.

     Quý Dương sợ đến mất mật, cấm đầu cấm cổ mà chạy thục mạng.

     May thay căn hộ của bọn họ cách nhà tắm công cộng không quá xa, bọn họ duy chuyển cũng nhanh nên chạy được vài phút thì họ đã về trở lại phòng mình.

     Sau khi Quý Dương và Hắc Phong đã phi người vào phòng, Hắc Phong lập tức đống rầm cánh cửa lại, chặn cái thứ đáng sợ kia ở bên ngoài.

    Sau đó là một tiếng rầm rõ to vang lên, có thứ gì đó khá lớn đã chạm mạnh vào cánh cửa phòng của bọn họ.

     Thứ bên ngoài hình như không biết đau đớn, cứ liên tục dùng thân mình đập mạnh vào cửa phòng.

     Quý Dương đứng trong phòng đổ mồ hôi hột, lo lắng nói “Làm sao bây giờ, thứ đó liệu có phá được cửa không?".

     Hắc Phong không hề để tâm đến sắc mặt khó coi của Quý Dương, hắn nhẹ nhàng bước đến giường ngủ rồi ngồi xuống sau đó mới chậm rãi nói “Đừng lo, thứ bên ngoài sẽ không phá được cửa đâu”.

     Nghe hắn nói vậy, Quý Dương cũng yên tâm hơn phần nào.

     Vài phút sau đó, đúng như những gì Hắc Phong đã nói.

     Thứ bên ngoài không thể phá cửa được cửa phòng của bọn họ,

     Sau vài phút cố gắng phá cửa nhưng không thành, thứ bên ngoài rốt cuộc cũng bỏ cuộc mà đi nơi khác.

     Quý Dương trong phòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

      Xong, anh lại quay sang Hắc Phong, hỏi “Nè, chủ mộng đã ngủ, đại mộng sắp thức dậy mà cậu nhóc kia nói là sao vậy?”.

     Là một người theo chủ nghĩa tò mò, nếu có gì không hiểu anh sẽ lập tức hỏi ngay.

     “Đơn giản lắm, chủ mộng thì cậu biết rồi đúng không, đó là chủ của giất mộng này còn đại mộng chính là thứ luôn phát ra tiếng nói khi chúng ta làm việc xấu hay việc tốt gì đó trong mộng, nó cũng chính là thứ khiến chúng ta có thể bước vào thế giới của mộng, nó mượn mộng của chủ mộng làm sân chơi cho người chơi chúng ta, nhưng khi chủ mộng còn thức nó sẽ bị khắc chế vì chủ mộng mạnh hơn nó và nó cũng không muốn chủ mộng phát hiện ra chúng ta nên khi chúng ta làm ai đó trong mộng của chủ mộng bị thương nó sẽ khiến người đó bị thương y như vậy xem như là trừng phạt, khi chủ mộng đã ngủ nó sẽ hoàn toàn thức dậy, so với chủ mộng, đại mộng đáng sợ hơn rất nhiều bởi vì nó chính là thứ muốn lấy mạng của chúng ta trong mộng nhất, cậu đã hiểu chưa?” Hắc Phong chậm rãi giải thích.

     Quý Dương gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

     “Hiểu rồi thì mau đi ngủ” Hắc Phong nói tiếp.

     Dứt lời, hắn nhanh chóng đặt hai chân lên giường, chỉnh tư thế thật thoải mái, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.

     Quý Dương lại hỏi tiếp “Nhưng làm sao để biết chủ mộng đã ngủ, đại mộng sắp thức dậy vậy?”.

     Lúc đó rõ ràng là anh có cảm nhận được cái gì khác thường đâu.

     “Ngoài cửa sổ kìa” Hắc Phong nói một câu không đầu không đuôi.

     Quý Dương biết ý lập tức đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

     Ngạc nhiên là, ở xa xa bên ngoài cửa sổ lúc này đang có một con mắt, một con mắt cực kỳ to lớn đang mở to nhìn chằm chằm về phía căn hộ của bọn họ, nhìn nó to gần như một mặt trăng vậy.

     Quý Dương đứng nhìn cọ mắt nọ, chỉ có thể cảm thán mà thốt lên “Oa…nó to quá đi”.

     "Khi con mắt này xuất hiện cũng là lúc chủ mộng đã ngủ, đại mộng sắp thức dậy rồi" Hắc Phong chậm rãi nói.

     Quý Dương gật gật đầu, tự nói thì ra là như vậy.

     Hoá ra chính vì nhìn thấy thứ này nên thiếu niên trẻ tuổi kia mới biết đại mộng sắp thức dậy rồi.

     Giải quyết xong tò mò trong lòng, Quý Dương cũng định đi ngủ nhưng anh đứng tại chỗ, ái ngại nhìn những lá bùa vàng dán đầy trong phòng mình, lo lắng hỏi “Căn phòng này có an toàn không vậy?".

     Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh vẫn cảm thấy căn phòng này rất kỳ quái và đáng sợ, lại thêm cái cửa sổ bị hư kia nữa, nếu nữa đêm có thứ gì đó bò vào thì…

     Anh không dám tưởng tượng ra nó đâu, đáng sợ quá đi.

     “Khi chủ mộng đã ngủ thì phòng nào cũng sẽ như phòng nào thôi, mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không sao đâu” Hắc Phong nói.

     Quý Dương không động đậy, hỏi tiếp “Vậy câu hỏi cuối cùng nhé, trên tấm di ảnh của tôi đặt ở căn phòng đầu tiên chúng ta tỉnh dậy vì sao lại có dấu hôn của anh vậy?”.

     Nghe xong câu hỏi này của anh, sắc mặt Hắc Phong lập tức cứng đờ.

     Hắn không đáp lời anh mà lạnh lùng ra lệnh “Mau đi ngủ”.

     Lần này Quý Dương không rề rà nữa mà chậm rãi bước về phía giường ngủ, từ từ leo lên giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hắc Phong.

    Đèn phòng âm u không quá sáng nên sẽ không ảnh hưởng đến giất ngủ của bọn họ vả lại vì đề phòng có thứ gì đó tấn công bất ngờ nên họ cứ để mặc đèn như vậy mà không tắc.

   Màn đêm u tối và sự tĩnh lặng chậm rãi bao trùm lên mọi thứ.

     Quý Dương nằm trên giường, khó khăn nhắm mắt tự thôi miên bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ, rất nhanh sau đó anh cũng thật sự ngủ mất, không chỉ ngủ mà còn là ngủ rất sâu giất nữa kìa.

     Nhưng dù là vậy, vào nữa đêm anh lại bị một âm thanh kỳ quái làm cho giật mình tỉnh giấc.

    Bên ngoài hành lang, đang có âm thanh rất kỳ quái vang lên.

     Âm thanh nọ nghe như có một đứa trẻ lên ba nào đó đang đùa giỡn vậy, không rõ nó đang đùa giỡn với ai mà lại cười rất to, tiếng cười vừa to lại vừa giòn giã, nghe mà rợn tóc gáy.

    Quý Dương ngồi dậy, chậm rãi ổn định lại tinh thần sau giất ngủ không thẳng giấc, sau khi nghe rõ được tiếng cười của đứa trẻ lên ba bên ngoài, anh lập tức đưa tay sang bên cạnh muốn gọi người vốn đang nằm bên cạnh anh dậy.

     Thế mà tay anh lại không chạm được vào ai cả, mắt anh dán chặc ở cửa phòng nơi bên ngoài có thể đang có một đứa trẻ lên ba, không mảy may chú ý đến sự khác thường ở tay mình, tiếp tục sờ soạng tìm kiếm người nằm bên cạnh mình.

     Cho đến khi đã tìm khá lâu mà vẫn chưa tìm ra cơ thể của Hắc Phong, anh mới tò mò quay sang nhìn.

     Ngạc nhiên thay, người vốn nằm bên cạnh anh là Hắc Phong giờ đã không thấy đâu nữa, ở nơi Hắc Phong nằm chỉ còn lại bộ quần áo màu đen mà hắn đã mặc trước đó.

     Bộ quần áo màu đen?!

     Không lẽ Hắc Phong đang ở đâu đó bên ngoài với tình trạng thỏa thân, Quý Dương khiếp sợ đến nỗi quên luôn tiếng cười giòn giã của đứa trẻ lên ba ngoài hành lang, thầm nghĩ.

     Cách sắp xếp của bộ quần áo màu đen của Hắc Phong có hơi kỳ lạ, nó không phải được đặt theo kiểu ai đó cởi quần áo ra rồi để nó lên giường mà là được xếp giống y hệt tư thế nằm ngủ của Hắc Phong trước đó.

     Quý Dương càng nhìn lại càng cảm thấy lạnh sống lưng.

     Không lẻ trong lúc anh đang ngủ, cái tên Hắc Phong đó đã âm thầm tan biến cho nên bộ quần áo của hắn mới có hình dạng thế này.

     Rất nhanh, anh đã đáng bay cái suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.

     Hắc Phong là một người mạnh, chính hắn là người đã cứu mạng anh lúc anh mới vừa tỉnh dậy ở thế giới này, chứng tỏ hắn không chỉ mạnh mà còn có khả năng có thể cứu được cả người khác nữa, một người như vậy sẽ không dễ chết đâu vả lại quan trọng là cái chết của những người chơi ở đây, cụ thể là Trần Trác dù hơi kỳ quặc nhưng vẫn có tính logic nhất định, thế nên Hắc Phong sẽ không tự nhiên mà tan biến không rõ lý do được.

     Trong lúc anh đang rối não suy nghĩ về sự biến mất kỳ lạ của Hắc Phong, âm thanh cười đùa của đứa trẻ lên ba bên ngoài hành lang đã biến mất từ lúc nào.

     Phải một lúc lâu sau đó anh mới nhận ra được điều này.

     Anh ngồi trên giường có hơi khó sử.

     Bây giờ đang có hai lựa chọn trong lòng anh, một là ra ngoài tìm Hắc Phong nhưng có khả năng rất cao là anh sẽ gập nguy hiểm, hai là ở lại trong phòng, nằm ngủ cho đến sáng, mặc kệ sự sống chết của Hắc Phong.

     Ngồi trên giường, anh suy nghĩ rồi lại cố gắng suy nghĩ.

     Cuối cùng anh đưa ra một quyết định khá táo bạo.

     Anh bước xuống giường, chậm rãi đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra rồi thật nhẹ nhàng bước khỏi phòng mình.

     Giữa hai lựa chọn của mình, anh lựa chọn cái đầu tiên, anh sẽ ra ngoài tìm Hắc Phong.

     

     

     

     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play