Người đàn ông bên kia cửa sổ nhìn có vẻ rất quái dị nhưng cũng trông rất đáng thương.
Quý Dương đưa mắt, có hơi thương cảm nhìn người đàn ông nọ, không hiểu sao lại cảm thấy ở người này có gì đó rất giống với mình.
"Hày, dì Phương, mẹ của A Đại lại bắt A Đại nhịn ăn để giảm cân nữa rồi, sao hồi trước không lo kiểm soát cân nặng của A Đại đi, bây giờ anh ta đã béo thành ra như vậy rồi làm sao mà giảm cân được nữa chứ".
"Thì đó, nếu không có thời gian chăm con đàng hoàng thì sao dì Phương không giau A Đại cho ba anh ta khi hai người vừa ly dị cho rồi, để bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy".
Sau lưng Quý Dương và Hắc Phong lúc này xuất hiện hai 'người' phụ nữ có gương mặt cứng đờ đang nhìn thẳng vào cửa sổ nơi người đàn ông béo phì đang đứng, miệng họ mấp máy không ngừng, lời nói phát ra tuy không có gì khó hiểu nhưng âm giọng lại chả khác gì giọng nói của hai cái máy làm người nghe cảm thấy quái dị vô cùng.
Quý Dương quay lại nhìn hai 'người' phụ nữ cứng đờ kia, mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc.
Lúc này giọng nói máy móc của thứ không rõ là gì kia lại tiếp tục vang lên.
“Dì Phương và chồng đã ly dị nhau từ khi A Đại vừa tròn 10 tuổi, A Đại chính là đứa con trai duy nhất của dì Phương và chồng cũ của bà, do bận bịu với công việc nên mỗi khi A Đại không đi học dì Phương thường mua rất nhiều đồ ăn để ở nhà rồi nhốt A Đại trong nhà, bảo A Đại ăn đồ ăn mình mua và ngoan ngoãn ở trong nhà, A Đại ở nhà một mình, không ai trong coi nên thường xuyên lấy đồ ăn mẹ mua ra ăn, cứ kéo dài được vài năm như vậy, A Đại không rõ từ lúc nào đã trở thành một người bị béo phì rất nghiêm trọng, khi nhận ra điều này, dì Phương đã ép A Đại phải giảm cân nhưng phương pháp mà dì Phương thực hiện lại có hơi tàn nhẫn…đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà".
Quý Dương yên lặng lắng nghe câu chuyện thứ kia kể một lát, lúc nó dừng lại, anh yên lặng suy nghĩ vài phút rồi quay sang hỏi Hắc Phong “Làm sao để biết ai là chủ mộng vậy, những người như A Đại hay dì Phương có thể là chủ mộng hay không, nếu không thì họ và câu chuyện của họ có ý nghĩa gì trong giất mộng này của chủ mộng vậy”.
Anh không tin A Đại và dì Phương lại không liên quan gì đến chủ mộng, nếu không liên quan thì sao họ xuất hiện ở đây được chứ.
Hắc Phong yên lặng vài giây sau đó đáp “Thế giới này là giất mộng của chủ mộng nên những thứ, những ‘người’, những sự việc, sự kiện xảy ra ở đây ít nhiều đều sẽ có liên quan đến chủ mộng, có thể đó là thứ, là việc chủ mộng đã nhìn thấy hay nghe thấy nhiều lần, thậm chí là khắt sâu vào trong tìm thức và đặt biệt hơn nó có thể chính là nỗi đau, niềm vui, mong muốn, sự sợ hãi của chủ mộng, nói rõ hơn thì chủ mộng chính là nhân vật chính của thế giới này, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ quay quanh chủ mộng, chúng ta chỉ cần quan sát xem mọi thứ, mọi 'người' ở đây là sẽ phát hiện ra chủ mộng thôi, còn về phần A Đại hay dì Phương thì họ có lẽ đều không phải chủ mộng bởi vì nếu là chủ mộng thì họ sẽ không gập phải bi kịch ngay từ ngày đầu chúng ta vào đây đâu, mỗi giất mộng đều có kết, thân, mở còn về phần A Đại và dì Phương, họ có lẽ chỉ là những người có hoàn cảnh đáng thương mà chủ mộng quen biết, có thể chủ mộng là một người có tính thương người nên ký ức về A Đại và dì Phương mới sâu đậm đến nỗi nằm mơ cũng nhìn thấy họ”.
Quý Dương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Biểu hiện của anh làm Hắc Phong khá hài lòng, hắn quay người, nói "Đi thôi, chúng ta tiếp tục quan sát xem còn manh mối nào nữa không, trời sắp tối rồi".
Thấy Hắc Phong bước đi, Quý Dương nhanh chóng bám theo sau, khi đã bước song song với hắn, anh mới hỏi “Chúng ta có thể làm gì đó ảnh hưởng đến những 'người' tồn tại trong mộng được không, ví dụ như mở cửa thả A Đại ra ngoài ý”.
“Có thể nhưng tốt nhất là đừng làm vậy” Hắc Phong đáp.
Quý Dương “Vì sao vậy?”.
“Tôi đã từng nói A Đại và dì Phương có lẽ là những người có hoàn cảnh đáng thương nhưng cũng có thể là không phải, có khi A Đại hay dì Phương là người mà chủ mộng sợ hãi hoặc chán ghét, đến mức nằm mơ cũng mơ thấy, nếu thực sự là vậy thì thả họ ra là một chuyện cực kỳ nguy hiểm với chúng ta” Hắc Phong chậm rãi trả lời.
Nghe hắn nói vậy, Quý Dương khẽ rùng mình, anh nhớ lại câu mà A Đại đã nói ban nãy ‘…con hứa con sẽ không ăn nữa đâu…’ ăn là ăn cái gì cơ, là thức ăn bình thường hay là ăn…
“Bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi, tốt nhất chỉ nên quan sát mọi thứ, ở đây tò mò quá sẽ chết sớm đấy” Hắc Phong chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói, giọng có hơi mỉa mai.
Quý Dương nghe ra ngay Hắc Phong đang có ý mỉa mai mình nhưng là người biết thân biết phận nên anh nhịn lại cơn tức, mắng thầm trong lòng mấy câu.
Hứ, cái đồ Hắc Phong xấu xấu xa xa.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo thêm một lát rồi trở về phòng, trời sắp tối rồi” Hắc Phong không để ý mấy đến tâm trạng Quý Dương, hắn chỉ đưa mắt nhìn bầu trời sắp ngã tối, vừa bước đi vừa nói.
Quý Dương sau lưng, thè lưỡi làm mặt quỷ với Hắc Phong một cái rồi cũng ngoan ngoãn đi theo hắn.
Chung cư 'Nhân Ái' này nhìn thế nào cũng thấy đã rất cũ, sơn trên tường nhà đều đã bong tróc gần hết, lớp xi măng bên trong đã lộ hết ra ngoài, đã vậy trên tường còn có rất nhiều hình vẻ linh tinh nên tường nhà đã xấu lại càng có vẻ xấu hơn, 'người' đi trên đường ai ai cũng đứng thẳng lưng, gương mặt cứng đờ, duy chuyển chậm rãi đều đều nhìn không khác gì một hồn ma cả, kết hợp với sự cũ kỹ của chung cư này và bầu trời sắp ngã tối ở nơi này tạo nên một khung cảnh vừa xưa cũ lại vừa quỷ dị tột cùng.
Lúc này có một người chơi đột nhiên chạy về phía Quý Dương và Hắc Phong, người nọ chạy rất nhanh, vừa chạy gã còn vừa ôm miệng, sắc mặt tái xanh như thể vừa nhìn thấy cái gì đó kinh dị lắm vậy, chẳng mấy chốc người nọ đã chạy nganh qua Quý Dương và Hắc Phong đến với một bụi cây gần đó rồi dừng lại, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Không chỉ có người này, Quý Dương và Hắc Phong còn nhìn thấy có vài người nữa cũng có biểu hiện y như vậy.
Ở xa xa nơi bọn họ đang bước tới, có vài người chơi đang tụ tập lại bàn tán về cái gì đó, trong số những người chơi còn có khá đông 'người' tụ tập lại nên hai người không thể nhìn thấy được rốt cuộc bọn họ đang nhìn cái gì.
Quý Dương bước nhanh về phía đám đông, vổ lên vai một người chơi đứng ở bên ngoài đám đông, hỏi “Có chuyện gì vậy anh bạn?”.
Người chơi kia sắc mặt tái xanh, lắp bắp đáp “Có…có chó…chó…chó ăn thịt…thịt…".
Do quá kinh hoàng nên người chơi kia không nói rõ ràng được gì, Quý Dương cũng không truy hỏi thêm mà bỏ qua gã, cố chen chúc vào giữa đám người, nhìn tình cảnh bên trong.
Chỉ vài phút ngắn ngủi sau anh đã phải chạy ra khỏi đám người, dạ dày nhộn nhạo như muốn nôn đến nơi.
Bên trong đó có một người chơi đang bị một con chó đen rất lớn có đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu ăn thịt, cả phần thân dưới của người nọ đều đã bị con chó đen kia ăn hết, máu từ vết thương của người nọ liên tục chảy, liên tục chảy ra tạo thành một vũng máu to như một hồ nước, bên trong vũng máu ấy toàn là rắn, rết, bọ cạp, dòi bọ…trong rất kinh tởm, không chỉ có vậy, máu của người nọ còn toả ra một mùi hôi hám rất kinh dị, phản chiếu trên vũng máu là rất nhiều hình ảnh rời rạc không rõ, lờ mờ có thể nhìn ra được trên đó đang kể về người chơi đã chết và một người phụ nữ nào đó bị hắn đẩy ngã xuống cầu thang, kỳ lạ hơn là người nọ ấy vậy mà vẫn chưa chết, phần thân trên còn lại của người nọ đang cố bò lê ra khỏi con chó đen kia nhưng bò chưa được bao nhiêu đã bị con chó đen cắn lấy kéo trở lại, người nọ đau đớn không thôi, đưa mắt nhìn thẳng vào những người chơi đang có mặt ở đó, miệng liên tục van xin cứu mạng trong tuyệt vọng, đó một cảnh tượng hết sức hãi hùng.
Nhịn được một lát, Quý Dương rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy đi tìm chổ nôn.
Giọng nói của thứ không rõ là gì kia một lần nữa vang lên.
“Lý Hạo có nuôi một con chó mực, tính tình con chó này rất hung dữ, y hệt như tính cách của chủ nó vậy, mỗi khi có ai đó đến gần là con chó này sẽ lập tức nhào đến cắn xé người, từng có người đã bị nó cắn chết, những người sống ở chung cư 'Nhân Ái' này vừa sợ lại vừa ghét con chó này đến ghiến răng nhưng làm sao được chứ, ai bảo chủ của con chó này lại là Lý Hạo mà Lý Hạo không phải là người có tiền, có quyền nhất trong thành phố của bọn họ sao”.
Không rõ nghĩ đến điều gì, Hắc Phong nghe thứ kia nói xong thì lập tức chau mày.
Nôn xong, Quý Dương cũng nhanh chóng trở lại bên cạnh Hắc Phong, sắc mặt vẫn còn rất tái.
Lúc này ông chú đầu hói và vài người chơi nữa hay chuyện cũng đã chạy đến, họ thấy đám đông tụ tập lại thì nhanh chóng tìm rồi hỏi sự tình một người chơi nữ vốn đi cùng với người đã chết kia.
Chờ khi nhóm người chơi đã tụ tập lại gần hết, người chơi nữ kia mới thút thít kể lại “Tôi và người chơi đã chết kia đang đi trên đường xem xét mọi thứ ở nơi này thì gập một đám trẻ con, chúng khá khác với những 'người' ở nơi này, chúng bước đi rất nhanh, có vẻ rất nghịch ngợm nhưng mặt thì vẫn cứng đờ như những 'người' kia, bọn tôi từ đầu đến cuối đều không đụng chạm gì đến đám trẻ đó cả nhưng chúng lại cố tình tiếp cận với bọn tôi, còn hát một bài đồng dao gì đó nghe rất kỳ lạ, chúng hát cái gì mà 'người mù, người mù không nên gì đó rồi trời phạt gì đó, bọn tôi thấy hơi sợ bọn chúng nên định rời đi thì một trong số những đứa trẻ đó đã đẩy người chơi kia vào chỗ con chó đen đang bị xích lại kia, kết quả…kết quả…oẹ…”.
Người chơi nữ không nhịn được lập tức nôn tại chổ, sắc mặt tệ không thể tả.
Nhóm người chơi đứng gần người chơi nữ có người nhanh nhẹn lùi lại né được nhưng cũng có người không kịp né lập tức bị cô nôn trúng vào người.
Bị như thế, tất nhiên không ai vui vẻ gì nhưng vì có nguyên nhân thích đáng khiến người chơi nữ trở nên như vậy, đa số bọn họ đều nhịn lại sự tức giận, muốn cho qua chuyện này, dẫu thế vẫn có một người chơi nữ khác bị nôn trúng người lại không hề cảm thông gì cho người chơi nữ đáng thương kia, cô ta lùi về phía về sau, tức giận, mắng “Con ả này, mày có biết bộ váy tao đang mặc bao nhiêu tiền không hả, sao mày lại dám làm vậy chứ?”.
Thấy cô ta định nhào đến chất vấn người chơi nữ đáng thương kia, ông chú đầu hói tức giận hét “Đủ rồi đó, Chu Hồng cô có thôi đi không, giờ không lúc cô làm mình làm mảy đâu!".
Chu Hồng bị mắng có hơi e dè nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ép bản thân bỏ qua cho người chơi nữ đáng thương kia nhưng vẫn mắng nhỏ vài câu mới chịu thôi.
Giọng nói của thứ không rõ là gì kia lúc này lại vang lên.
“Người chơi đã chết tên Trần Trác, giới tính nam, năm nay 38 tuổi, nhìn bề ngoài tính cách của hắn khá tốt nhưng thật ra lại là một tên cặn bã xấu xa, hai năm trước hắn có lấy một người vợ, lấy được gần ba tháng thì vợ hắn có thai, vào khoảng thời gian này hắn không nhịn được cơn thèm khác nên đã ngoại tình, vợ hắn vô ý phát hiện ra điều này nên đã đề nghị ly dị, hắn không đồng ý nên hai người đã xảy ra xô xát, kết quả hắn đã đẩy vợ mình xuống lầu, lúc đó vợ hắn vẫn chưa chết nhưng vì muốn che giấu hành vi độc ác của mình nên hắn đã cố tình để mặc vợ ở đó, vợ hắn dưới cầu thang, đầu chảy đầm đìa máu, bên dưới cũng đầm đìa máu, yếu ớt cầu xin hắn mang đến bệnh viện nhưng hắn vẫn tàn nhẫn không quan tâm, cứ vậy mà một xác hai mạng, tên ác độc đó không chỉ ngoại tình mà còn giết chết chính vợ và con ruột của mình”.
Vài người chơi đang tụ tập ở gần đó không ngờ người chơi đã chết kia lại có câu chuyện phía sau như vậy nên hơi bất ngờ.
Ông chú đầu hói dường như đã quá quen thuộc với việc này, do đó không mấy quan tâm đến, ông nghiêm túc nhìn tất cả mọi người, nói “Trời tối rồi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi thôi”.
Đúng như lời ông chú nói, bầu trời ở đây đã tối rồi, hoàng hôn hay gì đó đều không thấy đâu chỉ có một màu đen đặt ập đến từ bên trên.
Nhìn màu trời tối đen, tất cả mọi người đều đồng ý với việc này.
Chỉ một thời gian ngắn thôi mà đã có một người chết rồi, nếu đêm đến thì sẽ ra sao nữa đây, không ai dám nói trước điều gì cả.
Ông chú đầu hói vẫn là người dẫn đầu như cũ, Quý Dương và Hắc Phong vẫn là hai kẻ đi cuối cùng.
“Vì sao nơi này lại biết được những chuyện phía sau người chơi chúng ta vậy, anh có biết vì sao không?” Quý Dương hơi tò mò nhỏ giọng hỏi Hắc Phong.
Hắc Phong đáp “Cậu ở bên ngoài chỉ đang chìm vào giất ngủ nên bây giờ cậu chỉ đang mơ mà thôi, khi bước vào đây, mộng của cậu đã bắt đầu nối với chủ mộng, mà mộng của con người nằm ở đầu, đầu lại là nơi chứa kí ức, trí nhớ của con người nên nơi này biết được những chuyện phía sau chúng ta cũng là điều dễ hiểu thôi”
Nhớ lại căn phòng đầy gương ban nãy, Quý Dương đã hiểu ra vì sao lại có gương ở đó rồi, nơi này đang muốn dùng những chuyện xưa của họ quấy nhiễu tâm trí của họ.
Những chuyện xưa của họ à!
Không rõ đang nghĩ gì, Quý Dương khẽ mỉm cười đầy khó hiểu.
Chuyện xưa của anh sao.
“Có…có biến thái!".
Đang bước đi thì đột nhiên có một cô gái trong nhóm hét lên thất thanh.
Tất cả mọi người đều bị tiếng hét của người chơi nữ này thu hút mà đưa mắt nhìn về phía cô đang nhìn, kết quả họ nhìn thấy qua cửa sổ của một căn hộ, một ông già gày gò với nụ cười méo mó đang úp miệng mình vào một cái quần lót của ai đó.
Điệu cười của ông già nọ, nhìn thôi cũng đủ để biết được ông ta là một tên biến thái rồi.
“Đừng nhìn nữa, mau đi thôi” ông chú đầu hói lên tiếng thúc giục.
Cả bọn e dè nhìn ông già biến thái kia thêm vài cái rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đó.
Hắc Phong đi ở cuối, khẽ nói nhỏ với Quý Dương “Sau này nếu lỡ như cậu gập phải ông già này khi chỉ còn lại một mình thì mau chóng chạy đi”.
“Ừm, tôi biết rồi” Quý Dương như đứa trẻ ngoan, gật đầu chắt nịch.