Ngoài hành lang trời tối đen như mực, nhờ vào con mắt sáng trưng như ánh trăng treo lơ lửng bên ngoài, Quý Dương có thể lờ mờ nhìn thấy được mọi thứ.
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng mình, thật chậm rãi đống cửa lại không để ai có thể phát hiện ra được anh đang duy chuyển bên ngoài.
“Đừng ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm lắm”.
Đột nhiên có tiếng nói của ai đó vang lên bên tai Quý Dương làm động tác của anh bắt buộc phải dừng lại.
Giọng nói này nghe rất rõ ràng bên tay anh như thể có người nào đó đang đứng ngay bên cạnh anh, nói thẳng vào tai anh vậy, giọng nói này nghe y hệt như giọng nói của Hắc Phong thế nhưng âm giọng của người này lại rất nhẹ nhàng, rất âu yếm tựa như chủ nhân của nó rất quan tâm đến anh, nếu là Hắc Phong thì làm sao có thể nói chuyện với anh nhẹ nhàng như vậy được chứ.
Anh tò mò mở cửa phòng mình ra, lú đầu vào xem xét sơ qua xem Hắc Phong có đột ngột xuất hiện trong phòng hay không.
Bên trong phòng mọi thứ vẫn y như cũ, chẳng có gì thay đổi cả.
Quý Dương nhìn một lát rồi cũng nhẹ nhàng đống cửa lại lần nữa.
Giọng nói kia tựa như ảo giác vậy chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất rồi thôi, anh đứng tại chỗ nhìn quanh, cố lắng tai nghe một lúc nhưng lại chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa.
Do lo rằng sẽ khiến ai đó hay cái gì đó phát hiện ra mình, anh bắt đầu duy chuyển đến nơi khác.
Anh đi qua hành lang dài nơi có các phòng ngủ đến căn phòng có đặt mười tám cái quan tài, chổ anh đã tỉnh lại trước đó.
Nơi này hiện tại không khác gì nhiều so với lúc anh vừa tỉnh lại cả, chỉ có ánh sáng là tối tâm, âm u hơn lúc chiều mà thôi.
Anh chậm rãi đi vào phòng, không một tiếng động kiểm tra tất cả quan tài nằm trong phòng.
Anh kiểm tra quan tài là muốn tìm Hắc Phong.
Trước đó, Hắc Phong có nói với anh rằng ở nơi này có khá nhiều chuyện không thể dùng logic để hiểu được, vậy nên anh nghĩ nếu Hắc Phong không chết thì có khả năng cao hắn sẽ xuất hiện trong những cái quan tài nào đó nằm ở đây.
Nghĩ như vậy, anh không do dự bước đến chổ cái quan tài có tấm di ảnh của Hắc Phong đầu tiên.
Nhưng không như anh nghĩ, trong quan tài của hắn hiện tại vẫn trống không, y như những cái quan tài còn…à không…không đúng lắm cái quan tài nằm cạnh quan tài của Hắc Phong hiện tại đang có một người đang nằm.
Đó là một người chơi nữ trong số bọn họ.
Cô ấy đã chết rồi, bộ dạng chết nhìn rất thảm thương, mắt đã bị ai đó móc ra, chỉ còn lại hai lỗ đen sâu ngoáy, từ trong hai lỗ đen chảy ra hai hàng máu đỏ tươi, không rõ đã nhìn thấy điều đáng sợ gì, trên gương mặt cô ấy toàn là sự kinh hoàng, miệng cô ấy mở to, bên trong miệng, răng và lưỡi đều không thấy đâu chỉ còn lại dòi bọ lúc nhúc đang từ đó trào ra ngoài.
Quý Dương lạnh sống lưng mà lùi lại mấy bước, tránh xa cái quan tài của người chơi nữ kia.
Sau đó anh lại phát hiện, không chỉ có quan tài của người chơi nữ kia có người nằm mà quan tài có bàn thờ với tấm di ảnh của Trần Trác cũng có người đang nằm.
Người nằm bên trong quan tài của anh ta ngoài anh ta ra thì còn là ai vào đây chứ.
Bộ dạng của anh ta bây giờ nhìn không khác gì bộ dạng mà anh đã nhìn thấy lúc chiều, hai tay và hai chân đều đã bị ăn mất, một bên của gương mặt cũng đã bị ăn mất để lộ ra bên ngoài lớp máu thịt đỏ tươi, ghê rợn.
Nhìn bộ dạng của anh ta bây giờ, không khỏi làm Quý Dương nhớ lại cảnh tượng anh ta bò dưới mặt đất đuổi theo mình trước đó mấy tiếng nên rùng mình né xa.
Bao trùm lấy anh bây giờ không chỉ có màn đêm u tối mà còn có không khí lạnh lẽo và mùi máu tanh quỷ dị len lỗi vào từng ngóc ngách trong không khí.
Nữa đêm, ở cùng hai xác chết trong một căn phòng chứa đầy quan tài không phải là một chuyện vui vẻ gì đâu nhưng là một người tò mò, Quý Dương không hề có ý định sẽ rời khỏi đây khi chưa tìm được hết những manh mối ở nơi này.
Ngoài hai cái quan tài có xác chết ra những cái còn lại đều trống không cả, nhìn chung không có gì thay đổi lớn.
Quý Dương chậm rãi đi đến chổ mấy cái di ảnh để trên mấy cái bàn thờ.
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ từ đôi mắt bên ngoài, anh nhìn thấy có ba tấm di ảnh khác biệt hoàn toàn so với những cái còn lại.
Ba tấm di ảnh này chính là ba tấm di ảnh của Trần Trác, người chơi nữ đã chết và cuối cùng là Hắc Phong.
Trong di ảnh của Trần Trác và người chơi nữ đã chết kia, gương mặt của họ không còn cứng đờ nữa mà đã trở nên thật tự nhiên, mắt họ cũng không còn trắng dã nữa mà đã trở thành một đôi mắt có trồng trắng trồng đen rõ ràng, nhìn nó không khác gì một tấm di ảnh bình thường cả.
Tấm di ảnh của Hắc Phong thì lại hoàn toàn khác, hắn trong đó không phải là gương mặt của Hắc Phong ở tuổi hiện tại mà là gương mặt của hắn năm mười bảy, mười tám tuổi một độ tuổi trẻ trung tràn đầy sức sống.
Hắc Phong trong di ảnh cũng nhìn ra Quý Dương đang nhìn mình, hắn mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng ấm áp, hỏi “Em còn nhớ tôi là ai không?”.
Quý Dương nghe xong liền ngẩn ra.
Lời của người trong tấm di ảnh nói, anh hoàn toàn không hiểu gì cả, dù nghĩ theo hướng nào anh cũng đều không hiểu.
Nhưng lời của người nọ lại làm anh nhớ lại vài chuyện đáng quan tâm.
Hắc Phong dường như rất quan tâm đến anh, khi anh xém chút gập chuyện hắn đã ra tay cứu anh mà không đòi hỏi sự đền đáp thậm chí còn có ý muốn bảo vệ anh trong màn chơi này, trên tấm di ảnh của anh lại có dấu hôn của hắn, như vậy có nghĩa là gì chứ, dù có là đồ ngu thì cũng sẽ nhìn ra, hắn có ý với anh nhưng vì sao lại như vậy chứ, bọn họ đã từng quen biết nhau trước đây sao?
Có thể là đúng nhưng cũng có thể là không.
Thật ra thì Quý Dương là một người mất trí nhớ, trừ tên của chính mình, anh không còn nhớ bất kỳ thứ gì có liên quan đến mình cả.
Hai năm trước, anh tỉnh dậy trong một bệnh viện nằm trong thành phố, sau khi được bác sĩ ở đó điều trị được vài tháng thì anh được cho xuất viện và không cần phải trả bất kỳ chi phí nào, lúc còn trong bệnh viện, anh đã cố gắng dò hỏi các bác sĩ, y tá lẫn bệnh nhân ở đó nhưng không ai nói cho anh biết rốt cuộc anh là ai và tại sao anh lại có mặt trong bệnh viện, anh cứ vậy, ngờ nghệch ngu ngốc sống không rõ nguồn gốc và ý nghĩa trên đời cho đến tận bây giờ.
Lúc Hắc Phong tỏ ý muốn bảo vệ anh trong màn chơi này, anh đã rất bất ngờ và đã tự đưa ra một câu hỏi trong lòng.
Rốt cuộc thì mình và Hắc Phong có quan hệ gì với nhau, đến bây giờ nghe lời của Hắc Phong trong di ảnh nói anh nghĩ là có và anh muốn lợi dụng việc ở gần bên Hắc Phong để có thể tìm lại những thông tin liên quan đến bản thân mình, để tìm ra nguyên nhân rốt cuộc vì sao mình lại mất trí nhớ như vậy.
“Em không nhớ tôi đúng không” thấy Quý Dương không chú ý đến mình, Hắc Phong trong di ảnh hai mắt đỏ hoe tựa như sắp khóc đến nơi, yếu ớt hỏi.
Quý Dương nhìn người nọ, không trả lời, dùng sự cảnh giác đối diện với người nọ.
Hắc Phong trong di ảnh lại nói tiếp “Nếu em đã không nhớ anh thì cũng không sao đâu, rồi em sẽ nhớ ra anh mà thôi, bây giờ em mau về phòng đi, ở bên ngoài nguy hiểm lắm”.
Quý Dương vẫn không đáp lời hắn dù biết hắn đang có ý tốt với mình.
Đối diện với hắn một lúc, anh mới phát hiện ra một điều khác thường.
Bộ quần áo mà hắn đang mặc trên người không phải một bộ quần áo Hắc Phong đã mặc trước đó mà là đồng phục của bệnh nhân.
Cuối cùng anh mở miệng, đưa ra câu nói đầu tiên của mình đối với Hắc Phong trong di ảnh “Anh đang bị bệnh sao?”.
Lúc này, sự dịu dàng trong giọng nói của Hắc Phong trong di ảnh cuối cùng cũng biến mất, hắn đáp, giọng nghe thật ma mị rợn người “Không phải em cũng như vậy à, em cũng đang bị bệnh như anh và cũng đang mặc quần áo bệnh nhân mà”.
Hắc Phong trong di ảnh vừa nói vừa đưa tay, chỉ vào bộ quần áo của Quý Dương.
Quý Dương ngạc nhiên cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người.
Đúng như lời của Hắc Phong trong di ảnh muốn nói đến, bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người đã biến thành bộ đồng phục bệnh nhân giống y như đúc Hắc Phong trong di ảnh.
Đặt biệt hơn là trên ngực áo của anh còn có một tấm bản nhỏ.
Trên tấm bản nhỏ ấy có để một dòng chữ rất rõ ràng.
Bệnh nhân tâm thần số 932.
Như…như thế này là sao chứ, sao anh lại mặc bộ quần áo này trên người, bệnh nhân tâm thần số 932 lại là sao chứ?!
Lúc này, Hắc Phong bên trong di ảnh lại mỉm cười, dịu dàng nói tiếp.
Đó là một yêu cầu làm Quý Dương phải bất ngờ.
…
“Mùng một tháng ba, mèo con kêu gào, tìm mẹ, tìm mẹ”.
Trên con đường ngoài chung cư có tiếng ai đó hát vang một bài hát kỳ lạ.
Quý Dương núp ở một nơi kín đáo, cố che miệng, đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn ra ngoài nơi đang có một người chơi nam đang kéo lê xác chết của một người chơi nam khác trên mặt đất đầy sỏi đá.
Sau khi ra khỏi căn phòng có mười tám cái quan tài, anh đã nghe thấy tiếng hát quái dị của người chơi nam kia nên đã chạy đến đây xem, ai ngờ được rằng lại thấy được cảnh tượng đáng sợ thế này.
“Mùng một tháng ba, mèo con kêu gào, tìm mẹ, tìm mẹ” người chơi nam kia vừa kéo lê xác chết của người chơi nam dưới đất vừa cất tiếng hát thật quỷ dị rợn người.
Hình như tâm trí của người chơi nam đang kéo lê xác chết của một người chơi nam khác kia đang không được bình thường, nhìn gã bây giờ rất quái dị, lưng gã gù, gù y hệt một ông lão tuổi đã chín mươi, dáng đi của gã nghiêng qua, nghiêng lại như người say rượu, đầu gã thì lút lắc lút lắc không ngừng, hệt như gã đang nghe một bài hát nào đó rất hay nên vô thức lắc lư đầu mình theo điệu nhạc vậy.
Người chơi nam bị kéo lê nằm dưới đất có vẻ đã chết từ lâu nên không thấy anh ta nhúc nhích cục cựa gì cả, cơ thể anh ta do ma sát với sỏi đá cằn cỗi dưới đất nên trầy trụa rách da rồi đỗ máu, người chơi nam kéo cơ thể anh ta đến đâu thì nơi đó lại xuất hiện một vệt máu dài, trong ánh sáng lờ mờ, khung cảnh đó mới thật đáng sợ làm sao.
Quý Dương yên lặng trốn trong góc thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi trời bắt đầu nổi lên một trận sấm chớp.
Sấm chớp rất to tạo nên một âm thanh lớn đến nỗi có thể khiến con người nức luôn cả màng nhĩ, đi cùng sấm chớp là một luồng ánh sáng thật chói mắt, xua đi bóng đêm âm u đang bao phủ mọi thứ nơi đây.
Cùng lúc sấm chớp nổi lên, có tiếng hét chói tai của một cô gái cũng vang lên.
Quý Dương đứng trốn trong góc nhìn thấy rất rõ ràng.
Ở xa xa nơi mình đang đứng, có một người chơi nữ mang gương mặt cực kỳ kinh hoàng đang dùng một tay nắm lấy tóc trên đỉnh đầu mình, giật mạnh.
Đầu của người nọ lập tức bị chính người nọ giật ra, máu phun ra tung toé sau đó cơ thể của người nọ cứ vậy mà ngã bịch xuống đất, chết tại chỗ.