Nghe người đàn ông điển trai nói vậy, Quý Dương ngây người giây lát.

     Thế giới của mộng? Khao khát muốn có được? Anh có khao khát với cái gì à? Sao anh lại không biết gì vậy chứ.     

     “Vậy chúng ta sẽ làm gì ở đây?” yên lặng suy nghĩ vài phút, anh nhìn người đàn ông điển trai, hỏi vẻ vô cùng quan tâm.

      Người đàn ông điển trai kia không đáp lời ngay mà xoay người bước tiếp về phía trước, Quý Dương thấy vậy lập tức đuổi theo sau.

      “Bây giờ chúng ta phải chọn một phòng ngủ tốt để ngủ qua những đêm ở đây” sau vài phút yên lặng, người đàn ông điển trai kia mới chậm rãi trả lời Quý Dương.

     Chọn phòng à? Quý Dương thầm nghĩ trong lòng.

     Vậy có nghĩa là bọn họ có thể sẽ ở lại đây khoảng mấy ngày có đúng không? Vậy thì anh bắt buộc phải bám vào người đàn ông điển trai này mới được.

     Theo như những gì anh quan sát từ khi cả hai vừa gập nhau đến bây giờ, anh đã đoán được người này không hề tầm thường một chút nào cả, nếu trường hợp như trong căn phòng ban nãy lại xảy ra thì một người mới ngu ngơ như anh sẽ không thể làm được gì mà chỉ có thể chịu chết thôi, vậy nên anh cần phải bám được vào người này, bắt buộc phải vậy.

      Đa số các phòng ở hai bên hành lang đều đã bị người khác lựa chọn gần hết, mười tám cái quan tài, mười tám căn phòng, vì có một số người đi cùng nhau nên có vài phòng có đến tận hai người, do đó mà số lượng phòng ngủ bị dư ra hai, ba cái.

     “Anh ở phòng nào vậy?” Yên lặng được chốc lát, Quý Dương tò mò hỏi.

      Khi nãy, lúc anh nghe giọng thông báo máy móc của thứ không rõ là gì kia, anh đã lờ mờ đoán được trước khi anh tỉnh lại đã có mười bảy người khác đã tỉnh lại và rời khỏi căn phòng đó, anh đoán có thể bọn họ đều đã chọn phòng hết rồi, người đàn ông điển trai này đã tỉnh lại trước anh, vậy nên hắn có thể cũng giống họ, đã chọn được phòng cho mình rồi.

      Người đàn ông điển trai “Tôi sẽ ngủ cùng cậu”.

     Quý Dương “…”.

     Vậy có nghĩa là sao chứ? Có phải người này đã cố tình chờ anh tỉnh lại rồi cùng anh chọn phòng không? Ngủ cùng nhau? Bọn họ sẽ ngủ cùng nhau á? Không phải do anh nghĩ nhiều quá đâu đúng không.

    Trong lúc Quý Dương còn đang suy nghĩ vớ vẩn, người đàn ông điển trai đã dừng lại trước căn phòng nằm ở cuối hành lang bên trái.

     “Đưa tay cậu đây!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông điển trai vang lên.

     Dòng suy nghĩ của Quý Dương lập tức bị cắt đứt.

      Anh hơi ngơ ngác bởi mệnh lệnh mà người đàn ông điển trai vừa đưa ra nên mặt đơ một lát nhưng rất nhanh, anh đã đưa tay ra theo lời yêu cầu của người đàn ông điển trai nọ.

     Trong phút chốc, người đàn ông điển trai không hề do dự dùng kiếm, cắt ra một đường nhỏ trên ngón tay Quý Dương, đường cắt nhỏ nhanh chóng chảy máu.

     Quý Dương ”…".

     Người đàn ông điển trai kia dường như không hề để tâm đến sắc mặt kỳ lạ của Quý Dương mà lạnh lùng nắm chặc bàn tay có vết thương của Quý Dương, ép nó vào cánh cửa phòng vẫn chưa có bảng tên ở trước mặt.

     Sau khi máu của Quý Dương vừa dính vào cánh cửa trước mặt họ, một tấm bản nhỏ có tên Quý Dương lập tức xuất hiện trên cánh cửa, xong việc, ngươi đàn ông điển trai kia buông tay Quý Dương ra sau đó cũng rạch một đường nhỏ trên đầu ngón tay mình, tiếp đó đặt miệng vết thương lên cửa, một tấm bản nhỏ có tên hắn cũng lập tức xuất hiện trên cánh cửa giống hệt Quý Dương trước đó.

      Tên của hắn là Hắc Phong.

      Quý Dương nhìn lướt qua cái tên trên bản, âm thầm ghi nhớ cái tên này vào đầu rồi ôm ngón tay bị thương, trách cứ “Anh trai à, anh có thể nói trước để tôi chuẩn bị tâm lý được không hả?”.

      Làm người ta đau quá đi nè, ghét quá đi, cái đồ Hắc Phong đáng ghét.

     Hắc Phong chẳng lấy gì làm tức giận bởi lời trách cứ của Quý Dương, hắn lạnh lùng đẩy cửa rồi bước vào căn phòng ở trước mắt, vừa đi hắn vừa lạnh lùng nói “Hừ, yếu ớt”.

      Quý Dương ôm một bụng tức, thổi phù phù vào ngón tay bị thương, nhỏ giọng mắng Hắc Phong thêm mấy câu rồi mới theo sau hắn bước vào phòng.

     Vừa bước vào phòng, người đàn ông yếu ớt Quý Dương đã phải mở to mắt mà nhìn chăm chăm căn phòng mà bọn họ sẽ phải ngủ lại mấy ngày tiếp theo.

     Đây là một căn phòng không rộng lắm nhưng miễn cưỡng vẫn đủ cho hai người cùng sinh hoạt, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường nằm giữa phòng, chăn nệm trên giường đều đã cũ, mang màu trắng xám, lờ mờ trên chăn nệm còn có vài vết đo đỏ nhìn không rõ là gì, bên cạnh giường còn có một cái cửa sổ nhỏ có hai cánh cửa nhưng một cái đã biến đâu mất, chỉ còn lại một cái nằm trơ trọi một mình, thứ cuối cùng nằm trong phòng là một cái tủ gỗ đã rất cũ nhưng có diện tích khá lớn, đa số đều không có gì đáng nói nếu như trên tường lẫn trần nhà và sàn nhà không có dán đầy bùa chú màu vàng với những ký tự kỳ lạ bên trong tạo nên một cảm giác quái dị rất rõ ràng.

     Quý Dương “…”.

     Cái quỷ gì vậy chứ?!   

     “Chúng ta có thể đổi phòng được không?” mắng thầm trong lòng mấy câu, Quý Dương quay sang hỏi Hắc Phong.

     “Không thể” Hắc Phong đáp.

      Mặt Quý Dương tỏ rõ vẻ ba chấm.

      “Đi thôi, đi tụ hợp với mọi người thôi, trời sắp tối rồi!” Hắc Phong chẳng để ý gì đến sắc mặt của Quý Dương, lạnh lùng nói.

     Hắn vừa dứt lời, một tiếng xoảng ở đâu đó đã đột ngột vang lên.

     Quý Dương hơi giật mình bởi tiếng động bất ngờ này, anh hỏi, giọng đầy tò mò "Có tiếng gì vậy?”.

     Hắc Phong chỉ nhìn anh, không trả lời mà dặn dò, sắc mặt rất đỗi nghiêm túc “Ở nơi này nếu cậu lở nhìn thấy cái gì đó hay ai đó trên những thứ có thể phản chiếu như gương, mặt nước…thì tốt nhất là đừng tiếp tục nhìn nữa, dù là thứ đó có liên quan đến cậu hay đến ai khác cũng không được nhìn, nghe rõ chưa?”.

    Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hắc Phong, Quý Dương không nhịn được nuốt nước bọt rồi gật đầu.

     Quý Dương nghe lời như vậy, Hắc Phong hài lòng bước ra khỏi phòng, không quên gọi "Đi thôi!".

     Quý Dương phía sau, như một cái đuôi nhỏ, chậm rãi bước theo Hắc Phong.

     Sau khi ra khỏi hành lang phòng ngủ, Quý Dương liền được Hắc Phong dẫn đến một căn phòng khác, cửa phòng lúc này đang mở, vừa bước đến gần cửa, Quý Dương đi sau Lưng Hắc Phong đã nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người đang ngồi, đa số họ đều có vẻ mặt rất lo lắng, chỉ có vài người là bình tĩnh ngồi bàn bạc với nhau việc gì đó.

     Cả hai chậm rãi bước vào căn phòng có đầy người kia, sau khi bước vào rồi, Quý Dương mới nhìn thấy còn có một người đàn ông nữa đang đứng ở góc khuất trong phòng, anh ta đang đứng trước một cái gương bị vỡ, hai tay anh ta siết chặt lại thành đấm trong có vẻ đang kiềm chế cơn tức giận, tay trái của anh ta đã bị thương và đang chảy máu không ngừng, nhìn thôi cũng đủ biết cái gương bị vỡ kia chính là do anh ta đấm vỡ rồi.

     Tuy vậy, trong phòng không chỉ có một cái gương bị người kia đấm vỡ mà khắp nơi trong phòng, dù là bàn ghế hay trần nhà, sàn nhà đều có gương, diện tích của căn phòng này phải nói là rất rộng nên gương trong phòng theo đó cũng rất nhiều, Quý Dương tinh mắt nhìn thấy được nơi những người trong phòng đang ngồi, trong gương nơi vốn dĩ nên phản chiếu họ đang xảy ra những biến hoá không ngừng nhưng do đã được Hắc Phong dặn dò từ trước nên anh chỉ nhìn lướt qua chúng rồi lập tức dời mắt đi.

     “Người chơi thứ mười hai tỉnh lại, Kiều Tích, bạn bị trừ 5 điểm người tốt vì đã phá hỏng gương trong mộng, điểm người xấu của bạn hiện tại là 13, chúc bạn sẽ gập may mắn trong lượt chơi này”.

     Giọng nói máy móc của thứ không rõ là gì kia lại một lần nữa vang lên.

     Quý Dương và vài người khác trong phòng nghe thấy giọng nói nọ thì liền tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, có vài người còn xì xào nho nhỏ về nó, chỉ có ít người khá đặt biệt là không mấy quan tâm đến giọng nói nọ, trong đó có cả Hắc Phong.

      “Cậu thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, cậu đừng làm bậy nữa, ngồi yên một chỗ không được à?”.

     Một thiếu niên trẻ tuổi ngồi lẫn trong nhóm người, mở miệng trách cứ Kiều Tích.

     Kiều Tích chẳng ừ hử gì cậu thiếu niên mà hằn học bước đến chổ nhóm người đang ngồi rồi đặt mông lên một cái ghế trống, yên vị ngồi đó, ngoảnh mặt đi chẳng thèm nhìn đến ai.

     “Người cuối cùng rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta có thể vào mộng xem sơ qua tình hình rồi mai tính tiếp".

     Một ông chú đầu hói có vẻ khá có kinh nghiệm ngồi lẫn trong nhóm người đưa mắt nhìn Quý Dương một cái sau đó mỉm cười, thân thiện nói với những người còn lại, dứt lời ông chú quay sang nhìn Hắc Phong rồi gật đầu tỏ thiện ý thế nhưng Hắc nào đó lại như khúc gỗ vậy, chẳng thèm đáp lại ông chú đầu hói kia lấy một cái nhìn.

     Bị cho ăn một quả bơ to nhưng ông chú đầu hói lại không tức giận mấy, ông chú nhẹ nhàng đứng lên, nói với những người còn lại “Đi thôi, đi thôi”.

     Đa số những người có mặt trong phòng đều nghe theo lời chỉ dẫn của ông chú đầu hói mà lục tục đứng lên, nối đuôi theo ông chú, Hắc Phong và Quý Dương là hai người đi cuối cùng.

      Trước khi hoàn toàn rời đi, Quý Dương vô tình lướt qua một tấm gương dưới sàn, anh không hề nhận ra rằng trên sàn nhà nơi vốn nên phản chiếu hình ảnh của mình đang có một thiếu niên trẻ tuổi mặc trên người một bộ đồng phục của bệnh nhân, mang vẻ ngoài cực kỳ giống Hắc Phong đang nhìn chằm chằm vào anh, người nọ nhìn anh, nhìn chăm chăm không rời mắt, phát hiện anh không nhìn mình, đôi mắt của thiếu niên trong gương đỏ hoe, tỏ vẻ bi thương cực độ.

     Ra khỏi nơi đầy gương, bọn họ lại đi qua một căn phòng khách có một góc bếp nhỏ rồi cuối cùng là đến trước một cánh cửa nhìn có vẻ là cửa chính của một căn nhà.

     Ông chú đầu hói dẫn đầu chậm rãi đưa tay mở khoá cửa sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

     Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài lập tức ập vào trong, tất cả mọi người vì vậy mà bắt buộc phải nheo mắt lại hoặc dùng tay che mắt, có người không nhịn được lên tiếng mắng vài câu.

     Qua vài giây, mọi người mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài cửa mà mở mắt ra nhìn.

     Ở trước mắt họ có vẻ một khu chung cư lớn nhưng đã khá cũ.

      Nơi bọn họ đang đứng chính là một căn hộ nằm trong số những căn hộ của khu chung cư này.

     “Chào mừng mọi người đã đến với chung cư ‘Nhân Ái’ chúc mọi người sẽ mau chóng vượt qua được giất mộng này và giành chiến thắng chung cuộc”.

     Giọng nói máy móc của thứ không rõ là gì kia lại tiếp tục vang lên một lần nữa.

     Ông chú đầu hói quay lại nhìn mọi người nói đi thôi một câu sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

     Bên ngoài chung cư 'Nhân Ái' hiện giờ đang là buổi chiều, có rất nhiều người đang duy chuyển qua lại, đa số bọn họ có vẻ đều là ‘người’ sống ở đây, đàn ông, phụ nữ, già, trẻ, lớn, bé đều có đủ cả, điều quái dị là biểu cảm trên gương mặt của những 'người' này đều cứng đờ, dường như không ai nhận ra sự xuất hiện của nhóm 18 người bọn họ cả.

     “Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta cứ đi thành một nhóm như thế này e là đến tối cũng không tìm được nhiều manh mối gì đâu, bắt buộc phải chia nhau ra mới được” ông chú đầu hói nhìn mọi người trong nhóm, chau mày nói.

     Nghe ông chú nói vậy, trong nhóm lập tức có người sợ hãi nói “Vậy…vậy tôi…tôi muốn đi cùng chú”.

     Người nọ vừa nói xong vài người nữa trong nhóm cũng nhao nhao đòi đi theo ông chú đầu hói.

    Nơi này vừa kỳ quái lại tìm ẩn nguy hiểm như vậy, có ai mà không muốn bám vào người có kinh nghiệm để sống sót qua màn chứ, điều mà bọn họ đang làm cũng dễ hiểu thôi.

     Trong lúc những người kia đang nhao nhao đòi đi cùng ông chú đầu hói, Hắc Phong đã lạnh lùng ra lệnh với Quý Dương “Đi thôi!”.

     Dứt lời, hắn không đợi Quý Dương nói gì đã nhanh chóng bước ra khỏi đám người, đi nhanh về một hướng, Quý Dương thấy vậy không chút do dự nhanh chóng bám theo sau.

     Người đàn ông đấm vỡ gương ban nãy, Kiều Tích cũng nhanh chóng bước ra khỏi đám người rồi cô độc đi về hướng ngược lại với tất cả, thiếu niên trẻ tuổi đã nhắc nhở anh ta trước đó hơi do dự một lát rồi cũng nhanh chóng bám sát Kiều Tích.

     Vài người trong nhóm có vẻ khá có kinh nghiệm cũng lục tục rời đi.

     Ông chú đầu hói hơi tiếc nuối nhìn theo Hắc Phong rồi thở dài sau đó quay lại tiếp tục trấn an những người còn đi theo mình rồi bắt đầu phân chia bọn họ ra thành các nhóm nhỏ để dễ hành động.

     18 người chơi cứ vậy mà chia năm xẻ bảy.

     “Rốt cuộc chúng ta phải làm gì để chiến thắng màn chơi này vậy?” Quý Dương vừa đi theo sau Hắc Phong vừa tò mò hỏi.

     Như thứ không rõ là gì kia đã nói, nơi này có thứ được gọi là chiến thắng chung cuộc, nếu chiến thắng rồi có khi sẽ thoát được khỏi nơi này vậy nên điều mà bọn họ cần làm chính là chiến thắng, vậy muốn chiến thắng thì phải làm cái gì, Hắc Phong có thể là người biết rõ nhất.

     Hắc Phong không vội đáp lời anh, hắn chậm rãi bước đi trên mặt đường, ngang qua những ‘người’ có nét mặt cứng đờ, dùng đôi mắt mình cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, một hồi lâu sau hắn mới nói “Chúng ta phải tìm được chủ của giất mộng này, xem xem chủ mộng mong muốn điều gì trong mộng, chờ hoặc trợ giúp chủ mộng hoàn thành mong muốn là chiến thắng”.

     “Dễ vậy à?” Quý Dương nghi ngờ hỏi.

     Môi Hắc Phong khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười châm chọc, hắn nói “Ừm, dễ, dễ mất mạng”.

     Quý Dương “…”.

     Anh hai à, có thể nói chuyện đàng hoàng được không dị.

     “Mẹ ơi, mở cửa cho con đi mà, con hứa con sẽ không ăn nữa đâu, con hứa mà, mẹ ơi, mẹ cho con ra ngoài đi mà!”.

     Đột nhiên có một giọng nói vang lên làm Quý Dương và Hắc Phong giật mình.

     Nơi phát ra giọng nói này không ở đâu xa chính là ở cửa sổ của căn hộ nơi bọn họ đang đứng.

     Hai người lùi về sau tránh xa  cửa sổ ở sát bên mình ra, cùng đưa mắt hướng vào cửa sổ.

     Bên kia cửa sổ hiện tại có một người đàn ông đang đứng, người đàn ông này có vẻ ngoài rất đáng sợ, người ông ta toàn mỡ là mỡ, mập đến dị dạng, đến cả ngủ quan trên gương mặt cũng bị mỡ che đi gần hết, có vẻ là một người mắc chứng béo phì rất nghiêm trọng, ông ta nắm lấy xong sắt của cửa sổ giống hệt một tên tử tù đang bị giam cầm trong ngục tối, mơ hồ còn nhìn thấy nước mắt trào dân bị lớp mỡ che đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play