Buổi tối, tôi khoác tay anh vào sảnh, phát hiện nhiều vị khách cũng đi cùng người đẹp.
Ban đầu tôi vô cùng lo lắng, sợ có ai đó đến nói chuyện với mình, khi ấy việc tôi là người câm sẽ lộ ra. Nhưng rồi tôi nhận ra, ở nơi này phụ nữ chỉ là vật trang trí.
Như chiếc giỏ hoa đẹp mắt mà những người đàn ông xách vào.
“Khoác chặt tay anh, đừng đi đâu cả.”
Người vào càng ngày càng đông, Tần Thuật kéo tay tôi siết chặt vào cánh tay mình, nhắc nhở.
Thật ra, tôi cũng chẳng dám tự đi đâu.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Tần Thuật là người trẻ nhất trong đám doanh nhân thành đạt ở đây, dù anh thường bảo mình đứng trên vai người đi trước, nhưng tôi thấy việc anh có thể trò chuyện điềm nhiên với những người lớn tuổi hơn là điều rất đáng nể.
Vài giám đốc lớn đến chào hỏi Tần Thuật, nội dung nói chuyện tôi nghe không hiểu lắm, nhưng cứ mỗi lần nâng ly, người đi cùng họ sẽ uống một ngụm thay.
Tôi định tham gia, nhưng vừa chạm tay vào ly thì Tần Thuật đã kịp lấy nó ra trước.
“Anh dạy em cách này.”
Trong nửa buổi tiệc sau, Tần Thuật kéo tôi đến góc phòng, anh cầm ly từ nhân viên phục vụ và rót vài thứ vào cùng một ly.
“Trà ô long và nước có ga tỷ lệ 2:1, em sẽ có một ly ‘sâm panh’ không cồn.”
Tần Thuật đưa tôi ly đó, “Cứ cầm bên mình, thỉnh thoảng nhấp môi làm dáng thôi.”
Tôi ngỡ ngàng.
Không ngờ lại có cách này!
[Em không cần giúp anh chặn rượu à? Lúc đi, chị Nhã còn chu đáo đưa cho em một vỉ thuốc giải rượu nữa đó.]
“Em muốn chặn sao?”
Thật ra tôi cũng chẳng nghĩ gì.
Tần Thuật nhìn tôi một lúc, hơi bực bội, “Đừng vội, còn chưa bắt đầu đâu.”
Quả nhiên, đến nửa hiệp sau, toàn bộ rượu mời anh đều do tôi uống.
Uống vài ly, mặt tôi đã đỏ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
“Em còn uống được không?”
Anh nhìn tôi, như một quả chín đỏ mọng, không kiềm được hỏi.
Tôi gật đầu một cái.
“Ợ.”
Tiếng nấc thoát ra khiến cả hai chúng tôi đều ngẩn ra.
“Hứa Cưu, hóa ra bình thường em cũng có thể phát ra âm thanh nhỉ?” Tần Thuật cảm thấy ngạc nhiên.
Tôi bẩm sinh đã câm, chỉ có thể phát ra vài âm từ sự rung động của cổ họng.
Kể từ khi gặp Tần Thuật, tôi chỉ lên tiếng trong hai tình huống không bình thường.
Một lần là khi gặp anh ở khách sạn và cầu cứu anh.
Lần thứ hai là khi không chịu nổi mà cầu xin anh dừng lại.
Sau vài vòng rượu, tôi dần cảm thấy hơi chếnh choáng.
Nhưng càng uống lại càng không dừng được.
Tần Thuật thấy tôi có dấu hiệu không ổn thì vội ngăn lại.
“Cậu Tần tổng, cậu đưa người đẹp đi dự tiệc, nửa đầu ngăn không cho cô ấy uống, nửa sau lại cản không cho cô ấy uống nữa, xem ra là chỉ định khoe cho mọi người ngắm thôi hả?”
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng vài người đùa cợt.
“Không phải để ngắm, tôi chỉ đơn giản là muốn khoe rằng mình có được một cô gái tuyệt vời thế này thôi.”
Người đối diện rơi vào im lặng kỳ lạ, tôi muốn ngẩng lên nhìn nhưng lại bị Tần Thuật kéo đi.
Gió từ ban công thổi qua khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
“Cô bé thích uống rượu rồi nhỉ?”
Tần Thuật giữ tôi tựa vào lan can, khoác áo vest của mình lên người tôi.
“Bây giờ em uống còn hơn cả khi ở quán bar ấy.”
Tôi nửa say nửa tỉnh nhìn anh, âm thầm giơ ngón cái.
Tần Thuật dở khóc dở cười, khẽ vén lọn tóc bị gió thổi tung trên trán tôi.
“Ở trong giới này, làm người tình là phải biết chặn rượu.”
Nói rồi, anh nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại nhìn qua cánh cửa kính.
Chỉ thấy hai người đàn ông đổi bạn gái trước khi bước ra.
“Và cả việc người tình có thể trao đổi.”
Tần Thuật dùng giọng dịu dàng nhất để kể ra sự thật tàn nhẫn nhất.
Tôi bỗng tỉnh táo.
“Dù người tình và kim chủ chỉ là mối quan hệ đôi bên cần nhau..." Tần Thuật nghiêm túc nhìn tôi hỏi, "Nhưng em có thật sự muốn anh đối xử với em như vậy không?”
“Tham dự những buổi tiệc em không muốn đi, bị ép uống hết ly này đến ly khác, còn phải đứng cả buổi trong đôi giày cao gót đau nhức…”
Tần Thuật không biết từ đâu lấy ra một túi giấy, bên trong là đôi dép. Anh đặt xuống trước chân tôi, giúp tôi tháo đôi giày cao gót, lại đặt chân tôi vào đôi dép mềm mại đó.
Tần Thuật đứng dậy, nhìn sâu vào mắt tôi.
“Đây không phải điều anh nên làm với tình nhân, em hiểu chứ?”
Gió nhẹ thổi tung tóc Tần Thuật, anh tựa vào lan can, trò chuyện cùng tôi.
“Hôm đó sau khi em hỏi, anh đã rất tức giận, đi nhậu cùng Chu Thiết và mấy người bạn mà tâm trạng vẫn chẳng vui lên. Ban đầu định về nhà nói chuyện với em, ai ngờ em đã ngủ mất rồi. Từ hôm đó, anh quyết định trừng phạt em, để em hiểu rõ tình nhân nên có đãi ngộ gì.”
Anh hỏi tôi, “Việc chỉ có trao đổi xác thịt, em thực sự thích sao?”
Tôi theo phản xạ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Những ngày đó, Tần Thuật không hẳn thô bạo, nhưng thật sự khiến tôi cảm giác như một cuộc giao dịch không ràng buộc. Ban đầu tôi thấy hài lòng vì điều đó, vì tôi muốn chứng minh mình ở vị trí của ‘người tình’. Nhưng dần dần, vì thiếu vắng cảm giác ấm áp, tôi lại thấy hụt hẫng.
“Hứa Cưu, anh biết em luôn nghĩ chỉ khi lấy thân mình ra đổi lấy thứ gì đó từ anh, chúng ta mới ở vị thế cân bằng. Xin lỗi, là lỗi của anh khi để em có suy nghĩ đó.”
Tần Thuật nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay.
"Ngay từ đầu anh đã không có ý định để em trở thành tình nhân của anh, ban đầu anh chỉ muốn em ở bên cạnh mình. Nhưng khi em hiểu lầm ý của anh, anh không những không sửa chữa ngay, mà còn ích kỷ nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này chiếm lấy em. Và, đúng là anh đã làm vậy…”
Tần Thuật thở dài, "Từ đó, em luôn nghĩ rằng cơ thể của mình là công cụ để trả nợ, cũng đã có vài lần anh định nói rõ tình cảm của mình, nhưng mỗi khi em nhận ra một chút thì lại có phản ứng mâu thuẫn. Anh không dám nói tiếp, rồi khi em hỏi anh câu ấy, anh trẻ con nghĩ đến việc muốn đáp trả em.”
"Hứa Cưu, em có thể thấy tình cảm của anh dành cho em không rõ ràng, thật ra anh cũng cảm thấy vậy. Nhưng sự thật là anh đã yêu em rồi, dù nói rằng là anh thấy sắc nảy lòng tham hay là lâu ngày sinh tình, anh thực sự yêu em. Anh thật lòng muốn bảo vệ em, trân trọng em, muốn bên em cả đời.”
Một tràng dài kết thúc, Tần Thuật hít sâu một hơi.
Anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt tôi, nghiêm túc nói, “Hứa Cưu, anh có thể còn thấp hèn hơn những gì em nghĩ. Trong quá khứ, vì lòng ích kỷ muốn chiếm đoạt em nên anh đã không sửa chữa hiểu lầm của em. Hiện tại, anh lại bày tỏ tình cảm khi em đang say, chỉ hy vọng em có thể đồng ý lời anh trong lúc lơ mơ.”
Tôi hơi ngẩn ra.
[Yêu cầu gì ạ?]
"Anh muốn em lấy tình yêu làm điều kiện, ở bên anh."
Cơn gió thoảng bất ngờ như xua tan men say của tôi, làm nổi da gà trên tay tôi.
Nụ cười và ánh mắt của Tần Thuật ấm áp như ánh nắng, chiếu sáng một góc u ám trong lòng tôi.
Tim tôi nhói lên, như một quả chanh bị vắt kiệt đến phát đau, bất giác mắt tôi nhòe đi như bị thứ gì đó phủ lấp.
Là nước mắt.
Ngón tay hơi thô ráp của anh lau giọt nước mắt ở khóe mắt tôi.
Tần Thuật nói, "Không cần quá nhiều tình cảm, chỉ một chút thiện cảm của em thôi cũng đủ để lần giao dịch này sinh lời rồi."
Nói xong, anh lại mỉm cười bổ sung, "Em biết đấy, anh là một thương nhân, là một nhà tư bản, không bao giờ làm ăn lỗ vốn đâu."
Tôi bật cười trong nước mắt.
Trong số những ngôn ngữ ký hiệu tôi đã học, không có cách nào để bày tỏ hết niềm vui và cảm động lúc này.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định ôm lấy anh.
Sau khi khúc mắc được tháo gỡ, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Điền Tĩnh hỏi tôi gần đây có chuyện vui gì không.
Tôi gật đầu, đúng là chuyện vui.
"Haha, có phải là chị đã hòa hợp với bạn trai rồi không?"
Điền Tĩnh nhướng mày cười gian, chọc nhẹ vào tay tôi.
[Sao em đoán vậy?] Tôi gõ chữ hỏi.
"Vì mấy ngày trước trông chị cứ buồn buồn, lại còn có một cô gái tới đón chị thay vì anh ấy, nên em đoán hai người cãi nhau. Những người đang yêu thì không phải lúc nào cũng như vậy sao."
Quả là một nữ sinh đại học, dù chưa từng yêu nhưng lại hiểu chuyện yêu đương rất rõ ràng.
Nhớ tới điều tôi vẫn suy nghĩ gần đây, tôi hỏi cô ấy:
[Nếu chị cũng muốn vào đại học, bây giờ còn kịp không?]
Điền Tĩnh hơi ngạc nhiên, “Chị Hứa Cưu, chị chưa học đại học à? Em cứ tưởng chị cũng là sinh viên như em, sợ chị học ở trường đặc biệt nên em không dám hỏi.”
Tôi hơi ngượng ngùng: [Chị bỏ học từ cấp hai rồi, giờ muốn học lại, chỉ là không biết có muộn quá không.]
Mẹ tôi qua đời khi tôi học lớp tám. Khi đó, gia đình sống dựa vào tiền sinh hoạt do cha dượng chu cấp, mẹ vừa đi, ông ta liền không hỗ trợ tiền học cho tôi nữa, thậm chí còn đưa ra những giấy nợ mà ông ta bắt mẹ tôi ký tay.
Tôi biết, rõ ràng đó là khoản vay lãi cao do ông ta nợ, nhưng ông lại ép mẹ tôi ký. Không có lý nào "cha nợ con trả" về mặt pháp lý, nhưng để không cho tôi trốn thoát, ông ta đã lấy tro cốt của mẹ ra uy hiếp.
"Không muộn, không muộn ạ! Người ta nói sống đến già học đến già, bây giờ có nhiều trường đại học dành cho người lớn lắm đó ạ!"
Điền Tĩnh nhiệt tình kể cho tôi nghe về kỳ thi cao đẳng dành cho người lớn.
Cô ấy còn giới thiệu giáo viên có chuyên môn về lĩnh vực này cho tôi.
Thầy Lý nói với tôi rằng theo pháp luật, các trường cao đẳng và đại học không được phép từ chối hồ sơ của người câm điếc.
Hơn nữa, nhiều trường công lập còn hỗ trợ môi trường học tập thích nghi cho người câm điếc, như cung cấp phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu và thiết bị trợ thính.
Lời cô ấy nói khiến tôi cảm thấy mơ mộng.
Vào thời điểm mới bỏ học cấp hai, khi bạn bè cùng trang lứa đều mang cặp sách đến trường, tôi chỉ có thể theo dì hàng xóm đến làm việc ở xưởng.
Khi đó trong lòng tôi luôn cảm thấy xót xa và buồn bã.
Nếu có thể quay lại lớp học, đối với tôi mà nói, điều đó giống như một giấc mơ không thể thành hiện thực.
[Không muộn sao ạ?] Tôi hỏi lại câu hỏi đó.
[Thời điểm tốt nhất để trồng một cái cây là hai mươi năm đầu, thời điểm thứ hai là ngay bây giờ.]
Nhìn dòng chữ mà thầy Lý gửi, trái tim tôi bắt đầu dao động.
Như mặt biển yên ả bỗng nổi lên sóng lớn, từng đợt sóng trắng xóa vỗ vào bờ phát ra âm thanh dồn dập. Tôi chợt nhận ra đó là tiếng tim mình đập mạnh mẽ.
Buổi tối, tôi kể cho Tần Thuật nghe về chuyện này.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ vui như tôi, nhưng sắc mặt anh lại hơi trầm xuống.
“Bé Cưu, em thật sự muốn học lại đúng không?”
Tôi không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.
Thấy tôi trả lời như thế, Tần Thuật mới nở nụ cười.
“Thích thì cứ làm, dù thế nào anh cũng sẽ ủng hộ em.”
Tần Thuật xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi, “Anh biết vài giáo viên dạy học khá giỏi, để anh liên hệ họ tới nhà dạy em mỗi ngày nhé.”
Nói rồi anh định gọi điện, tôi vội ngăn lại.
[Em đã tìm được lớp học rồi, học chung với mọi người.]
“Lớp có chia nam nữ không?”
[Lớp học chung ạ.]
Tần Thuật hơi nhíu mày, im lặng một lát rồi nâng cằm tôi lên: “Nếu em thay lòng thì anh sẽ khóc đấy.”
Nhìn vẻ mặt tủi thân ấy của anh, tôi không nhịn được bật cười.
Nếu là tôi cách đây một năm, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày quay lại lớp học.
Dù các bạn cùng lớp đều là người lớn, nhưng tôi vẫn có cảm giác như được quay lại thời thơ ấu.
Trong xã hội mà mọi thứ đều có giá, chỉ có học tập là bao dung, không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào.
Dù là người đi làm, nội trợ hay người về hưu, bất kể hoàn cảnh nào, mọi người đều có quyền được học tập.