Ngày hôm sau, tôi ra ngoài đi làm.
Dù số tiền mà Tần Thuật đưa cho tôi nhiều đến mức xài mãi không hết, không cần phải bươn chải mưu sinh, nhưng có lẽ tôi sinh ra là để làm việc, không làm gì thì sẽ thấy không thoải mái.
Chỉ khác với trước đây là cứ nhận tiền là làm, giờ tôi có thể chọn công việc mình thích nhất trong số các lựa chọn.
Tôi luôn thích mùi của bánh nướng.
Chủ tiệm bánh ngọt là một cặp vợ chồng, họ không từ chối khi biết tôi là người câm mà còn để tôi giúp việc trong bếp. Ban đầu tôi chỉ pha trà sữa, nước trái cây, giờ đã có thể làm một số món bánh ngọt đơn giản.
Không ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã gặp Cố Nhất Miểu, người đã đợi ở đó từ lâu.
Cô ấy có vẻ ngoài nổi bật, khí chất xuất chúng, khiến người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Hứa Cưu, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Khác với sự căng thẳng hôm trước, hôm nay cô ấy gặp tôi với thái độ có phần ôn hòa hơn.
Giờ nghỉ trưa, cô ấy hẹn tôi ra quán cà phê bên cạnh.
“Cô Hứa, tôi hy vọng cô có thể rời xa anh Tần.”
Cố Nhất Miểu đi thẳng vào vấn đề.
Tôi gõ tin nhắn trả lời cô ấy.
[Tôi đã nhận tiền của Tần Thuật nên trước khi anh ấy chủ động muốn tôi đi, tôi sẽ không rời khỏi.]
[Thay vì nói chuyện với tôi, cô nên bắt đầu từ phía Tần Thuật thì hơn?]
Sắc mặt Cố Nhất Miểu trở nên khó coi.
Tôi tin rằng cô ấy hiểu điều này, vì hôm đó lời Tần Thuật nói ra với vẻ như qua miệng tôi, thực ra đã thể hiện rõ thái độ của anh.
“Cô Hứa, Tần Thuật không phải là một thiếu gia giàu có bình thường, nhà họ quyền thế, anh ấy lại là con một trong gia đình. Người lớn đặt kỳ vọng lớn vào tương lai của anh ấy, bao gồm cả người vợ tương lai của anh ấy..."
“Cô nghĩ rằng gia đình anh ấy sẽ đồng ý để anh ấy cưới một người câm vào cửa sao?”
Lời cô ấy nói không có ý khác, chỉ đơn thuần là trần thuật sự thật cho tôi.
[Anh ấy sẽ không cưới tôi, tôi chỉ là tình nhân của anh ấy.]
Cố Nhất Miểu nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngẩn người một lúc lâu rồi bất ngờ bật cười.
Cô ấy dựa lưng ra sau, vẻ mặt có chút chế giễu nhìn tôi: “Hứa Cưu, cô nghĩ Tần Thuật là loại người ăn chơi chỉ biết tiêu xài hoang phí, bao nuôi phụ nữ sao?"
“Cô đã sống trong nhà anh ấy, cô nói cô là tình nhân ư? Ha, tôi còn mong cô là như vậy, ít ra nếu anh ấy chán thì vứt bỏ cô..."
Ánh sáng trong mắt cô ấy dần vụt tắt, cô nhìn về phía cửa sổ với một nụ cười gượng gạo.
“Đáng tiếc là anh ấy không phải loại người đó, nếu không, tôi đã chẳng phải mặt dày đến tìm cô.”
Lời cô ấy khiến tôi có phần mơ hồ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Thuật lại nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Dù anh luôn nhấn mạnh rằng muốn tôi ở bên cạnh, nhưng tôi chỉ cho rằng đó là sự chiếm hữu.
Tôi là người mà anh bỏ tiền ra mua, là đồ vật của anh, anh chỉ là còn thấy mới mẻ, muốn nắm chặt trong tay mà thôi.
“Cô Hứa, hôm đó tôi có hơi mạo phạm, mong cô bỏ qua, nhưng xin cô hiểu rằng cảm giác của tôi thế nào khi vừa về nước đã biết chồng sắp cưới của mình ở cùng một người phụ nữ khác.”
Cố Nhất Miểu thở dài, chân thành khuyên nhủ, “Cô Hứa, ngay cả khi Tần Thuật thực sự cưới cô vào nhà, cô nghĩ mình có thể chịu được sự đòi hỏi của gia đình anh ấy không?
“Nói đùa một chút thôi, nhà anh ấy thực sự có ‘ngai vàng’ để kế thừa đấy.”
Sau khi nói xong, cô ấy ngồi một lát rồi rời đi trước.
Tôi nhìn vết cà phê đọng dưới đáy cốc, lòng ngổn ngang trăm mối.
Cho đến khi tan làm, tôi vẫn không thể tập trung.
Điền Tịnh hỏi tôi có phải không khỏe không, nếu cần thì có thể đổi ca với cô ấy.
Cô ấy là sinh viên năm hai đại học, làm thêm bán thời gian tại tiệm, cũng giống tôi, làm việc trong bếp.
“Chị Cưu, bạn trai đẹp trai của chị đến đón rồi kìa!”
Điền Tịnh chỉ vào chiếc Bugatti đang đậu trước cửa tiệm.
Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Tần Thuật gọn gàng bước xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn đồng hồ, sau đó thong thả châm một điếu thuốc.
Từ khi tôi làm ở tiệm bánh ngọt, Tần Thuật hầu như ngày nào cũng đón tôi tan làm, dù có bận không đến được thì anh cũng sai trợ lý đến đón.
Nhớ lại những lời của Cố Nhất Miểu, quả thật Tần Thuật không cần phải làm đến mức này vì một người tình.
Nhưng chẳng lẽ đây không phải là sự chiếm hữu của anh sao?
Trước khi Tần Thuật đợi không được mà bước vào tiệm, tôi ra ngoài.
Tần Thuật dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào gạt tàn xe, bước tới vô cùng tự nhiên nhận lấy túi của tôi, mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp.
Điền Tịnh cười trêu tôi: “Lại hạnh phúc nữa rồi chị Cưu.”
Nhưng tôi chẳng thể nở nụ cười.
Trên xe, Tần Thuật thao thao bất tuyệt kể chuyện anh gặp ở công ty, phần lớn là những câu chuyện giải trí nghe lỏm ở phòng trà, và những cuộc đấu trí căng thẳng với các cựu nhân viên.
“Hứa Cưu, tối nay anh có tiệc với Chu Thiết và bọn họ, em đi cùng nhé.”
Nói chuyện một lúc, Tần Thuật bỗng nói.
Chu Thiết là bạn thân của Tần Thuật, trước đó tôi từng gặp anh ta ở câu lạc bộ.
Lúc đó, tôi có hơi sợ anh ta, Chu Thiết liền ngại ngùng giải thích, họ tức giận là vì nghĩ rằng câu lạc bộ xúi giục người khuyết tật phục vụ rượu, cho rằng điều đó thật tàn nhẫn.
Sau đó, thấy quản lý vì chuyện đó mà khó xử tôi ép tôi uống rượu, họ mới đành kìm nén sự bực bội này.
Tần Thuật rất tốt bụng, bạn của anh cũng vậy.
Nhưng chính vì thế, tôi mới cảm thấy lo lắng.
[Em có thể không đi không?]
Tần Thuật hơi liếc nhìn, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em không khỏe à?”
Tôi im lặng một lúc, áy náy gật đầu.
Tần Thuật nhíu mày, lập tức thay đổi lộ trình.
“Anh đưa em đi bệnh viện trước, buổi tiệc anh sẽ không đi, anh ở nhà chăm em...”
Tôi vội vàng ngăn anh lại.
Tần Thuật dừng xe bên đường, nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
[Anh cứ đi đi, em không sao, em chỉ hơi mệt thôi.]
“Nhưng lỡ có chuyện gì...”
[Anh không cần vì em mà làm đến mức này đâu ạ!]
Tôi sốt sắng ngắt lời anh, nhìn vào ánh mắt đầy thắc mắc của Tần Thuật, tôi từ từ ra hiệu bằng tay:
[Em chỉ là tình nhân của anh thôi, đúng không?]
Không có tình nhân nào mà lại chuyện gì cũng cần đến kim chủ ra mặt cả.
Gương mặt Tần Thuật thoáng chốc lộ vẻ tức giận, anh định nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt gần như van nài của tôi thì đờ người ra.
Một hồi lâu sau anh mới trầm giọng lên tiếng:
"Đúng vậy, em nói đúng."
Đầu xe chuyển hướng, quay lại lộ trình về nhà.
Tần Thuật để tôi một mình xuống xe, vẻ mặt không rõ cảm xúc: "Em lên đi, có chuyện gì thì gọi cho anh... hoặc gọi cho cô Trần, tối nay anh có thể sẽ không về."
Tôi gật đầu, anh nhìn tôi thật sâu rồi đóng cửa sổ, xe phóng đi, bụi mù tung lên.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, sau khi tắm xong, tôi nằm lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được chỗ bên cạnh khẽ lún xuống.
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo tôi, lưng áp vào một lồng ngực vững chắc.
Tiếng thở nóng rực bên tai, nhưng lại không có mùi rượu nồng nặc như tôi tưởng tượng.
Giọng Tần Thuật đầy đau khổ, thì thầm bên tai tôi:
"Hứa Cưu, em rốt cuộc là đang sợ điều gì vậy?"
Tôi rốt cuộc là đang sợ điều gì vậy chứ?
Tôi cũng không biết nữa.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc Tần Thuật nghiêm túc với mình, trong lòng tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi giống như lần đầu tiên gặp Cố Nhất Miểu.
Muốn trốn chạy!
Nếu nói, Tần Thuật chỉ coi tôi là người tình, giữa chúng tôi ai cũng đạt được thứ mình muốn, thì tôi có thể dùng thân thể để trả lại khoản nợ mà anh đã trả cho tôi.
Nhưng nếu anh coi tôi là người yêu, thì tôi biết lấy gì để trả đây?
Việc dâng hiến thân xác đã không còn đủ nữa.
Một khi kèm theo chữ "yêu," giao dịch này không còn là thỏa thuận đôi bên, mà trở thành sự đòi hỏi đơn phương từ phía tôi.
Thân thể không thể là con bài duy nhất, tôi nên lấy gì để báo đáp ơn nghĩa của anh đây?
Dường như tôi lại trở về thành con người tay không tấc sắt như năm nào.
Trong tay không có nổi một cọng rơm, chỉ có thể phó mặc cho số phận đẩy mình lênh đênh giữa biển cả cuộc đời.
Sáng hôm sau, bên cạnh tôi không còn thấy bóng dáng của Tần Thuật.
Sau đó một khoảng thời gian dài, anh đòi hỏi tôi không ngừng.
Trước đây, khi ở trên giường, anh thường hay nói rất nhiều, như thể muốn nói hết những điều tôi không thể nói, nhưng giờ đây anh cũng im lặng như tôi vậy, khiến những âm thanh hoan lạc trong căn phòng không ngừng được phóng đại, càng khiến tôi thêm xấu hổ.
Tần Thuật chỉ im lặng nhìn phản ứng của tôi bằng gương mặt lạnh lùng.
Cuối cùng, tôi đã hiểu ra sự thay đổi này của anh.
Đúng vậy, là tôi muốn ép anh xác nhận, rồi gián tiếp buộc anh phải công nhận.
Phải rồi, cứ nên như bây giờ thôi.
Là tình nhân, là công cụ giải tỏa, là cuộc giao dịch trên giường không hề có chút tình cảm.
Có lẽ tôi có phần bệnh hoạn mới cảm thấy hành động không chứa đựng chút yêu thương nào lại mang đến cho mình cảm giác an toàn.
"Hứa Cưu, tối nay có tiệc rượu thương mại, lát nữa em đi cùng cô Trần chọn vài bộ lễ phục đi."
Đây là buổi sáng hiếm hoi Tần Thuật không vắng mặt sau hai tháng qua.
Tần Thuật thản nhiên ra lệnh, vừa mặc quần áo vào.
Tôi nghe lời gật đầu.
Sau bữa sáng, tôi xin phép quản lý nghỉ một buổi.
Trần Nhã là trợ lý của Tần Thuật, là một phụ nữ vô cùng tài giỏi.
Nghe nói những người có thể vào làm ở Tần thị đều là những nhân viên xuất sắc, mà trợ lý bên cạnh tổng giám đốc thì lại là tinh anh trong số đó.
Trần Nhã lái xe đến đón tôi, vừa gặp đã mỉm cười chào hỏi.
Thậm chí chị ấy còn biết cả ngôn ngữ ký hiệu!
"Cô Hứa, đây là lần đầu cô đi cùng Tần tổng dự tiệc rượu phải không? Để tôi chọn cho cô vài bộ thoải mái một chút, buổi tiệc có thể kéo dài khá lâu, nhưng cô nhất định phải đi giày cao gót. Tôi chuẩn bị vài miếng dán silicon rồi, đến lúc đó cô dán vào chỗ bị cọ xát là được…"
Giọng nói của Trần Nhã dịu dàng mà vẫn hết sức dứt khoát, tôi nghe đến mức choáng váng, bèn buông thả đầu óc để mặc chị ấy chọn lựa.
"Buổi tối sẽ có nhiều lão làng trong giới thương trường, có lẽ không tránh khỏi việc phải đỡ rượu thay Tần tổng, cô Hứa, tửu lượng của cô thế nào?"
Trần Nhã vừa chọn lễ phục vừa hỏi tôi.
Tôi nhớ lại chỉ có lần đó ở quán bar, tôi uống một hơi cạn sạch.
Cứ uống từng ly chắc cũng được chứ nhỉ.
Không biết tự tin từ đâu ra, tôi giơ ngón cái với Trần Nhã.
Trần Nhã phì cười vì sự tự tin ngô nghê của tôi, rồi lại lấy thêm một đống quần áo đặt vào phòng thử.
Tôi thử từng bộ một, Trần Nhã ở bên ngoài chờ.
Bất giác đến gần trưa, tôi thử đến bộ cuối cùng.
Tuy nhiên, khóa kéo phía sau kéo đến nửa chừng thì mắc kẹt.
Chỉ còn cách nhờ đến Trần Nhã.
Tôi thò đầu ra khỏi cửa phòng thử đồ cầu cứu, nhưng bất ngờ phát hiện người đang ngồi chờ trên ghế sofa đã không còn là Trần Nhã nữa, mà là một người đàn ông lạnh lùng.
Tần Thuật đang chăm chú lướt trên chiếc máy tính bảng, phát hiện ra tôi, anh ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giờ vẫn đang là giờ làm việc mà? Sao Tần Thuật lại ở đây thế? Mà anh cũng đâu có nói sẽ đến.
[Chị Trần đâu rồi anh?]
Tôi hỏi anh.
"Cô ấy có việc về công ty rồi, em tìm cô ấy có việc gì à?"
Tôi do dự một lát rồi gật đầu.
"Việc gì?"
[Khóa kéo bị kẹt rồi ạ.]
Tôi có chút lúng túng.
[Giúp em gọi nhân viên cửa hàng với.]
Tần Thuật khẽ thở dài, đứng dậy đi về phía phòng thử.
Tôi: ???
Tần Thuật đứng trước mặt tôi, tôi chặn ngay cửa.
[Để nhân viên cửa hàng là được rồi mà...]
"Anh giúp thì tiện hơn chứ." Tần Thuật nhếch môi cười khẩy, khẽ nhướng mày. "Có nhân viên nào hiểu cơ thể em như anh sao?"
Chỉ là kéo khóa thôi mà!
Lời nói đó làm tai tôi nóng bừng lên, Tần Thuật nhân cơ hội lách vào phòng thử.
Phòng thử có ba mặt tường, cửa sau là một tấm gương toàn thân.
Không gian vốn khá rộng rãi, nhưng khi chứa hai người và cả đống đồ thay ra thì bỗng trở nên chật chội.
Tần Thuật đứng sau lưng tôi, gương trước mặt phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cả hai.
Trước đây Tần Thuật bảo tôi gầy đét, tôi còn không công nhận. Bây giờ, với sự phản chiếu trong gương, khi so với anh tôi trông đúng là gầy yếu.
Tôi mới nhận ra bờ vai của Tần Thuật thật rộng, đến mức có thể hoàn toàn che chắn cho tôi.
Có lẽ vì không gian quá chật chội, không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên. Nhìn sự chênh lệch rõ ràng về hình thể trong gương, tôi không thể không nhớ lại chuyện đêm qua.
Bỗng chốc, mặt tôi càng đỏ hơn.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng Tần Thuật trầm khàn, bất ngờ hỏi.
[Em không nghĩ gì hết.]
Tôi bối rối dời ánh nhìn.
“Vậy sao?”
“Em lại đang nghĩ gì thế?”
Tôi thấy anh khẽ cười, ánh mắt nặng nề dừng trên khuôn mặt tôi trong gương:
“Cùng điều em đang nghĩ.”
Tôi cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nhưng đã thấy anh nhân lúc này kéo dây khóa lên.
“Đẹp lắm.”
Lời khen nhẹ nhàng bên tai, như lời cảm thán chân thành từ tận đáy lòng.
Tôi định quay lại nhìn anh, nhưng lại nghe anh nói tiếp: “Anh nói chiếc váy.”
Tôi ngại ngùng, thấy mình tự mãn đã nghe lầm lời khen, nhưng không thể không đồng ý với Tần Thuật. Chiếc váy này thực sự rất đẹp, và tất nhiên là đắt đỏ, cả đời tôi cũng chẳng thể mua nổi.
Trước khi rời khỏi phòng thử đồ, Tần Thuật hỏi tôi: “Em thực sự muốn tham dự buổi tiệc tối nay chứ?”
Anh nói, “Em có thể từ chối.”
Nhìn dáng vẻ của Tần Thuật, tôi có cảm giác như anh mong đợi tôi từ chối.
Tôi lắc đầu một cái.
Tình nhân thì nên tận dụng triệt để