Cuối cùng, tôi cũng hiểu được tâm trạng của Tần Thuật lúc đó.
Bà Tần muốn sự an tâm, nên tôi nhận lấy tấm séc coi như một lời hứa với bà.
Không còn tình yêu, chí ít vẫn còn tiền.
Thế nhưng, ảnh hưởng của Tần Thuật đến tôi lại lớn hơn tôi tưởng, tôi cứ vô thức đi tìm anh.
Không nói được thật phiền phức.
Tên anh đã khắc sâu vào lòng tôi.
Tôi trải qua một tháng sống ẩn dật.
Suốt thời gian ấy, tôi ngắt hết mọi liên lạc của bản thân.
Đến một chiều nọ, bất chợt tôi muốn mở điện thoại.
Và tôi đã làm thế.
Hàng trăm cuộc gọi nhỡ, hàng ngàn tin nhắn WeChat.
Đều là của Tần Thuật gửi đến.
Tôi không dám xem.
Đang định tắt điện thoại lần nữa thì một cuộc gọi đến.
Là Cố Nhất Miểu.
Điện thoại rung hai cái, tôi nhấc máy.
Đầu dây bên kia im lặng mất một giây, sau đó là tiếng khóc của Cố Nhất Miểu:
“Hứa Cưu, cô mau về đi, Tần Thuật tự s*t rồi!”
Khi tôi và Cố Nhất Miểu đến bệnh viện, Tần Thuật đã hoàn tất ca phẫu thuật và chuyển vào phòng bệnh.
Nghe cô ấy kể, Tần Thuật đã cố gắng tutu bằng cách đốt than trong phòng.
May mà Trần Nhã có việc tìm anh, kịp thời đưa anh đến bệnh viện nên mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hiện tại anh vẫn đang hôn mê.
Cố Nhất Miểu kể rằng, trong một tháng tôi mất tích, Tần Thuật đã điên cuồng tìm tôi khắp nơi, tra từ vé máy bay đến vé tàu, nhưng rồi giữa chừng bị đứt liên lạc.
Tôi chưa từng kể với anh về quá khứ của mình, có lẽ anh nhìn ra tôi không muốn nhắc tới, nên Tần Thuật cũng chưa bao giờ chủ động khơi lại vết thương lòng của tôi.
Trong phòng bệnh, tôi gặp Chu Thiết và mọi người, gặp bà Tần và ba của Tần Thuật.
Quầng thâm dưới mắt bà Tần rất sâu, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào.
Thấy tôi, bà ngừng khóc, rồi chầm chậm tiến lại gần tôi dưới sự đỡ đần của chồng mình.
Tôi cúi đầu, đợi cơn thịnh nộ của bà.
Thế nhưng, cái tát mà tôi dự đoán không hề giáng xuống, thay vào đó, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.
Có lẽ vì chúng tôi đều có cùng tình yêu dành cho một người, nên tình cảm đó đã tạo nên sự cộng hưởng, bà Tần vốn luôn nức nở kìm nén cuối cùng không kiềm chế được, òa khóc trên vai tôi.
Chúng ta sinh ra đã khác nhau, chỉ có khoảnh khắc này là cảm nhận được sự đồng điệu.
Tần Thuật mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng sức khỏe anh không sao, chỉ là anh thiếu đi khát vọng sống nên mới rất khó tỉnh lại.
Nghe thế, bà Tần lại khóc thật lâu.
“Thường xuyên nói chuyện với cậu ấy, nhắc tên cậu ấy nhiều lên.”
Tôi nhìn Tần Thuật nằm trên giường bệnh, lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Vì sao bản thân lại là người câm chứ?
Dù tôi cố gắng phát âm, nhưng cũng chỉ có thể thốt ra vài âm ngắn ngủi.
Tôi ngày đêm túc trực, không dám ngủ, vì mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh tim anh ngừng đập lại hiện ra trong đầu.
Cố Nhất Miểu không nhìn nổi nữa, ép tôi phải nghỉ ngơi.
“Hứa Cưu, cô mà cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi mất, Tần Thuật chưa tỉnh mà cô đã gục, thì dì Tần biết phải làm sao?”
Tôi nhìn về phía bà Tần đang chợp mắt trên bàn, bà kiệt quệ sức lực, mất ngủ triền miên, chỉ sợ không cầm cự nổi nữa.
Giờ đây, tôi lại thành chỗ dựa tinh thần của bà.
Tôi nắm chặt tay Tần Thuật, chỉ cầu mong anh sớm tỉnh lại.
Lần này, tôi sẽ không chạy trốn nữa, dù ai có ngăn cản cũng không rời đi, vì nguyện vọng lớn nhất của tôi bây giờ là được ở bên anh.
Ngày đêm xoay vần, một tháng nhanh chóng trôi qua.
Thu sang, lá cây đã úa vàng, rơi lác đác xuống đất, mang đến một loại cảm giác cô đơn.
Bà Tần ghét lá rụng, luôn thấy nó là điềm chẳng lành, thế nên mỗi lần vào phòng bà đều kéo rèm để tôi khỏi nhìn thấy.
Vài ngày trước, bà Tần đã xin lỗi tôi.
Bà nói, lẽ ra bà không nên dùng tư thế thấp hèn ấy để uy hiếp tôi, cũng không nên nói những lời tổn thương tôi như vậy. Nếu Tần Thuật có thể tỉnh lại, bà sẽ không ngăn cản chúng tôi nữa; còn nếu anh không tỉnh, bà cũng hiểu lý do nếu tôi muốn rời đi và sống cuộc sống của riêng mình.
Tần Thuật dùng sinh mạng để ép bà và tôi phải hòa giải.
Anh đã thành công, nhưng chẳng ai vui vẻ vì điều đó.
Tôi gục bên giường, tay tôi nắm tay anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trên đời này chỉ còn ba người yêu thương tôi.
Ba mẹ đã mất, nếu ngay cả Tần Thuật cũng không còn, thế gian này sẽ chẳng còn ai yêu tôi nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại chảy xuống.
Một cảm giác thô ráp lướt qua gò má, bàn tay tôi đang nắm bỗng nắm chặt lại tay tôi.
Tôi mừng rỡ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Tần Thuật.
Anh thu tay lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, khó nhọc mỉm cười: “Anh đã nói mà, sao lại nghe được em gọi tên anh.”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, không biết phải phản ứng thế nào, tỉnh lại mới định đi báo tin cho bà Tần thì bị Tần Thuật ngồi dậy kéo vào lòng.
Nước mắt tôi tuôn như mưa, từng cú đấm nện lên vai anh, Tần Thuật không tránh, cứ ôm tôi thật chặt như muốn hòa tan tôi vào thân thể anh.
“Hứa Cưu, đừng đi, anh xin em đừng rời xa anh…”
Anh tựa đầu vào vai tôi, khẩn thiết cầu xin.
...
Tin tức tổng giám đốc tập đoàn Tần thị tỉnh lại sau một tháng đã được đăng lên báo thương mại.
Nghe nói công ty đã tốn rất nhiều công sức để giấu kín nguyên nhân anh hôn mê.
Bà Tần ôm anh khóc thật lâu, hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa, chỉ mong anh đừng bao giờ có ý nghĩ như vậy nữa.
Cố Nhất Miểu đứng ở cuối giường thở dài: “Não yêu đương cao cấp đây mà.”
Tần Thuật không thấy xấu hổ, còn cười hì hì đón miếng táo tôi vừa gọt xong.
“Dù có chớt thì trên bia mộ anh cũng phải khắc bốn chữ [Chồng của Hứa Cưu].”
Cố Nhất Miểu trợn trừng mắt, thất vọng thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Mọi người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tần Thuật.
Tôi lặng lẽ gọt táo, cảm nhận ánh mắt anh dán chặt lên người mình.
“Em gầy đi rồi.”
Ánh mắt đầy xót xa, anh nâng mặt tôi lên, “Lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh."
“Anh cứ nghĩ có thể giải quyết mọi chuyện, không ngờ sau khi nói hết với gia đình lại khiến mẹ gây áp lực với em, rồi còn khiến em trở thành bộ dạng thế này, anh…”
[Tần Thuật, chuyện đó đã qua rồi, lập trường khác nhau không thể phân đúng sai, anh không cần phải dằn vặt vì điều đó đâu.]
[Sau này hãy xin lỗi mẹ anh một câu nhé? Khi anh hôn mê, bà ấy thực sự đã rất khổ sở.]
Tần Thuật không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì, căn phòng lặng ngắt, ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng trở nên chói tai.
“Anh còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.” Sau một lúc lâu, Tần Thuật mới nói.
[Em mới là người đó á.]
Tôi ngẩng đầu, lướt mắt qua anh.
[Tần Thuật, anh biết không?]
“Cái gì ạ?”
[Những cách tự s*t như của anh sẽ để lại di chứng, đặc biệt là…]
Tôi giả vờ vô tình liếc nhìn dưới thân anh.
Tần Thuật lập tức tái mét mặt.
Anh gấp gáp đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên: “Hứa Cưu, em nghe anh nói, anh có thể, thật sự có thể, không có di chứng đâu, nếu không tin, anh có thể chứng minh ngay bây giờ…”
Tần Thuật chưa nói xong, thấy tôi không có biểu cảm gì, anh liền nhận ra tôi đang dọa anh.
Anh nắm lấy tay tôi, chân thành nói: “Hứa Cưu, anh thật sự biết sai rồi mà, em đừng tức giận nữa được không?”
Tôi làm sao có thể giận Tần Thuật chứ, nếu giận cũng chỉ giận bản thân mình vì đã im lặng trốn tránh.
“Lần này em sẽ thật sự ở bên cạnh anh, sẽ không bỏ đi nữa, đúng không?”
Anh tràn đầy mong chờ hỏi.
Thời gian không chờ đợi ai, đã đến lúc tôi cần nói chuyện nghiêm túc với anh.
Tôi đến gần và nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
[Tần Thuật, em yêu anh.]
Như thể nhận được phản hồi mà mình đã chờ đợi từ lâu.
Tần Thuật không thể kiềm chế nữa, ôm chầm tôi vào giường và hôn một cách mãnh liệt.
Tôi một mực chịu đựng, bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Tần Thuật đã khóc.
Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế rơi xuống mặt tôi, tôi ngạc nhiên không biết phải an ủi anh thế nào.
Lúc này tôi mới nhớ ra, trong suốt thời gian anh hôn mê, tôi đã thầm thổ lộ tình cảm hàng nghìn lần, nhưng giờ đây, việc thể hiện ra ngoài lại là lần đầu tiên.
Tôi vô tình cảm thấy chua xót, trước khi Tần Thuật có ý định tiến xa hơn, tôi đã trốn khỏi vòng tay anh.
Tần Thuật không cam lòng dụi mắt: “Anh đã nói mà, anh không có vấn đề gì.”
Khi Tần Thuật bình tĩnh lại, tôi hít một hơi thật sâu.
[Tần Thuật, em muốn tạm thời xa anh một thời gian.]
Tần Thuật hơi ngẩn ra, theo phản xạ nắm chặt tay tôi, có chút kích động: “Sao lại vậy? Em vừa nói yêu anh mà giờ lại muốn xa anh? Em không thể như vậy….”
Tôi vội vàng an ủi anh.
[Tần Thuật, anh nghe em nói đã, chính vì em yêu anh nên mới đưa ra quyết định này.]
Khi Tần Thuật hôn mê, tôi đã nghĩ, rõ ràng là chuyện của cả hai chúng tôi, tại sao lại để anh giải quyết mọi thứ một mình?
Cuối cùng, chính tôi không thể là một cá thể độc lập để đứng cạnh anh, không có khả năng cùng anh gánh vác.
[Tần Thuật, em cũng giống như anh, muốn mối quan hệ của chúng ta nhận được sự chúc phúc từ mọi người. Dù cuộc sống có nhiều cay đắng ngọt bùi, nhưng địa vị của anh chắc chắn sẽ phải chịu đựng nhiều ánh mắt từ xã hội. Em không thể đứng bên cạnh anh, hiện tại em vẫn chưa có đủ tư cách để sánh vai bên anh, mặc dù gia đình anh đã chấp nhận em.]
“Hứa Cưu, anh không quan tâm đến những điều đó, cuộc đời rất ngắn, chúng ta phải tận hưởng từng giây bên nhau chứ, đúng không?”
Có lẽ vì sự ra đi không lời từ trước đã gây ra cú sốc quá lớn cho anh, giờ đây Tần Thuật không thể dùng lý trí để phân tích tình huống của chúng tôi được nữa.
[Tần Thuật, trong mối quan hệ này, anh đã tiến đến em chín mươi chín bước, giờ chỉ còn một bước cuối cùng.]
[Lần này, để em tiến tới anh, được không?]
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: [Chỉ là, bước này có lẽ em sẽ phải đi rất lâu.]
“Chúng ta có thể cùng nhau đi mà.”
Tần Thuật đã hiểu tôi muốn nói gì.
[Nhưng nếu anh ở bên cạnh em, em chỉ sẽ vô thức dựa dẫm vào anh, nghĩ đến việc làm nũng và lười biếng với anh, mãi mãi không thể độc lập được.]
“Nhưng em chưa từng làm nũng với anh mà.” Tần Thuật dở khóc dở cười.
[Vậy giờ em đang làm nũng nè.]
Tôi đặt tay anh lên má mình, nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
[Vì tương lai của chúng ta, hãy cho em chút ích kỷ nhé.]
Tần Thuật trầm ngâm, cuối cùng thở dài, nắm lấy mặt tôi và hôn lên môi tôi thật mạnh.
“Vợ đã có quyết tâm lớn như vậy để cố gắng cho tương lai, là một người chồng anh không thể vô lý mà kéo em lại được.”
Tần Thuật ôm tôi, có chút bất lực nói: “Đã nói rồi, dù anh không ở bên cạnh, nhưng em không thể...”
[Thay lòng chứ gì!]
Tôi mỉm cười cướp lời anh.
NGOẠI TRUYỆN
Cố Nhất Miểu nói rằng mình muốn xem Tần Thuật và Hứa Cưu làm thế nào để tiến về phía trước.
Không ngờ hai người chạy như điên như dại.
Cố Nhất Miểu nghĩ, hành động tự s*t của Tần Thuật khi không tìm thấy Hứa Cưu đã đủ điên rồi.
Không ngờ Hứa Cưu còn điên hơn.
Sau khi Tần Thuật xuất viện, cô ấy không nghe thấy gì từ bên ngoài, cố gắng học tập đến kiệt sức, trong vòng nửa năm đã vượt qua kỳ thi cao đẳng, vào học tại trường đại học hàng đầu trong nước.
Nghe nói sau khi Hứa Cưu nhận được thông báo trúng tuyển, cô ấy cảm thán đăng một bài viết trên mạng xã hội: [Yêu đương thực sự làm lãng phí học tập mà], khiến Tần Thuật lo lắng, đêm đó vội vàng tìm đến nhà cô để giải tỏa cơn khát tình.
Hứa Cưu là người nói được làm được, cô ấy nói ít gặp Tần Thuật, vậy là cô ấy thật sự ít gặp.
Sau khi vào đại học, cô ấy không phải ở thư viện thì cũng ở phòng thí nghiệm, liên lạc chỉ qua điện thoại.
Do thành tích xuất sắc, Hứa Cưu chỉ mất hai năm đã nhận được thư mời du học từ một trường đại học nước ngoài.
Trong mắt Cố Nhất Miểu, cuộc đời Hứa Cưu như được tăng tốc gấp bội.
Thì ra yêu đương thực sự có thể làm lãng phí thời gian.
Cố Nhất Miểu hiểu ra.
Vì vậy, cô ấy đã mở chế độ nữ cường nhân.
Trong những năm tiếp theo, Hứa Cưu đã dành năm năm để lấy được bằng tiến sĩ, lại mất ba năm để xây dựng xưởng sản xuất của riêng mình ở nước ngoài, chủ yếu phát triển sản phẩm hỗ trợ phát âm cho người điếc.
Năm thứ mười ba, Hứa Cưu trở lại đứng trước Tần Thuật với tư cách là một đối tác hợp tác.
Cố Nhất Miểu rưng rưng nước mắt chứng kiến mọi thứ này.
Tần Thuật đã đạt đến đích ngay từ khi sinh ra, còn Hứa Cưu đã mất mười ba năm.
Vào năm cô ba mươi bốn tuổi, cô cuối cùng trở về quê hương, đứng bên cạnh người yêu.
Khi đó, Hứa Cưu đã trải qua một thời gian dài luyện phát âm và đã có thể nói chuyện lưu loát.
Cố Nhất Miểu muốn mời Hứa Cưu ra ngoài để hàn huyên, nhưng được biết lịch hẹn đã được đặt đến năm sau.
“Bây giờ Hứa Cưu bận rộn như vậy sao ạ?”
Tại nhà cũ của Tần gia, Cố Nhất Miểu không khỏi cảm thán.
Trong khi đang uống trà, bà Tần mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ: “Đều do thằng Thuật đặt hết lịch đấy chứ.”
Hết