Đã bỏ học nhiều năm, lần này tôi phải học lại từ đầu.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp đào tạo là bạn của thầy Lý, thầy rất kiên nhẫn, tỉ mỉ giảng giải từng chi tiết cho chúng tôi.
Trước khi tôi đến, thầy đã nghe thầy Lý kể về tình trạng của tôi và thậm chí còn học được vài câu ngôn ngữ ký hiệu.
"Ngôn ngữ ký hiệu thật không dễ học, không dễ nhớ như kiến thức bình thường," sau khi trò chuyện với tôi một lúc, thầy khẽ cười xoa đầu.
Tôi cũng không nhớ rõ mình đã học ngôn ngữ ký hiệu như thế nào, chỉ nhớ rằng người cha câm điếc mất sớm của tôi đã dạy cho tôi.
Sau buổi học, tôi cùng thầy chủ nhiệm bước ra khỏi lớp, từ xa đã thấy một đám đông tụ tập trước cửa.
Hỏi một người mới biết rằng có một chiếc siêu xe màu hồng cực kỳ nổi bật đang đậu trước cửa lớp.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, chen vào phía trước thì quả nhiên đó là chiếc xe tôi từng thấy trong gara.
Rõ ràng là biểu tượng của tiền bạc, nhưng tôi lại thấy xấu hổ không hiểu vì sao.
Định quay người đi bộ ra ga tàu điện ngầm thì bị một giọng gọi lại.
“Bạn Hứa Cưu, để mừng em trở lại lớp học, anh đưa em đi dạo nhé~”
Tần Thuật từ trong xe bước xuống, trước bao ánh nhìn, anh mang theo một bó hoa, trao cho tôi rồi vòng tay qua vai tôi, cười với thầy chủ nhiệm bên cạnh, “Xin lỗi bạn học này nhé, Hứa Cưu đã có hẹn với tôi rồi.”
Tôi và thầy chủ nhiệm nhìn nhau, chỉ chợt nhận ra Tần Thuật đang nhầm thầy là học sinh.
“Xin chào, anh là người nhà của bạn Hứa Cưu à, tôi là thầy chủ nhiệm lớp đào tạo này, tôi họ Tống.”
Tôi cảm nhận được sự hóa đá của Tần Thuật.
“Ồ, là thầy Tống ạ, Hứa Cưu nhà tôi nhờ thầy chăm sóc thêm ạ.”
Tần Thuật quả không hổ danh là người kinh doanh lão luyện, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tự nhiên bắt tay thầy Tống.
Xe chạy được một đoạn, Tần Thuật mặt đỏ tía tai trách tôi: “Mắc cỡ quá đi à, sao em không nói sớm người đó là thầy của em? Nhìn hai người đi ra cùng nhau, anh cứ tưởng là bạn nam nào có ý đồ với em.”
Tôi thở dài. [Anh có thấy mất mặt khi lái chiếc xe này không? Với lại, sẽ không ai có ý đồ gì với em đâu.]
“Đúng là ngây thơ rồi, bạn Hứa Cưu ạ, vì ngày trước anh có ý đồ với em, nên giờ em mới ngồi ở ghế phụ của anh đấy.”
Tôi bất lực trước sự đắc ý chẳng biết xấu hổ của anh.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến lời thầy Tống đã nói.
Vì quen giao tiếp bằng ký hiệu nên tôi không nhanh chóng nhận ra điều này.
Lâu nay, trừ những lúc Tần Thuật cố ý hiểu sai, anh thật ra luôn trao đổi với tôi rất lưu loát.
Xe cuối cùng dừng lại bên bờ biển.
Vừa kịp lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi ánh chiều tà phản chiếu cùng bờ biển, tôi hỏi Tần Thuật: “Anh học ngôn ngữ ký hiệu trong bao lâu thế?”
“Anh có học đâu.” Tần Thuật ôm tôi vào lòng, “Chỉ là chúng ta tâm linh tương thông thôi à.”
[Làm bộ làm tịch quá đi.]
Tôi nhăn mặt, [Rốt cuộc là anh học thế nào đấy?]
“Được rồi, anh mua một cuốn từ điển ngôn ngữ ký hiệu, còn mời giáo viên đến công ty dạy anh mỗi trưa nửa tiếng, khoảng một tháng là học xong.”
Như thể nhớ lại thời điểm ấy, Tần Thuật nắm tay tôi, đặt lên môi, thì thầm, “Hứa Cưu, anh từng nói khi em sử dụng ngôn ngữ ký hiệu trông giống như một nhạc công thanh tao chưa? Cảm xúc, ngôn từ của em đều như những nốt nhạc bay bổng nơi đầu ngón tay vậy.”
Khả năng nói ra những lời ngọt ngào của Tần Thuật thì có lẽ tôi cả đời cũng không học được.
Chỉ mất có một tháng để học được, thật sự là tài giỏi.
Nhìn thấy suy nghĩ trong lòng tôi, anh kiêu hãnh ngẩng cao đầu: “Đừng coi thường anh, anh là học sinh xuất sắc đó!”
[Anh có nói hơi quá rồi không đó?]
Tần Thuật nheo mắt, nắm lấy cằm tôi, ẩn ý nói: “Em có muốn thử sức học sinh xuất sắc của anh không?”
Tôi chưa hiểu anh nói gì.
Cho đến nửa giờ sau, khi trời hoàn toàn tối đen, anh ấn tôi xuống trong xe, một bên đung đưa một bên nhắc lại những kiến thức trong tài liệu học của tôi.
Tôi xấu hổ đến chớt đi được, kiến thức như đi vào đầu tôi theo một cách rất kỳ lạ.
“Gọi là ghi nhớ bằng cơ thể, càng tăng thêm ấn tượng.” Anh giữ eo tôi, mặt đỏ ửng, “Anh có thể mỗi đêm đều kèm cặp em ôn bài nhá.”
[Không cần đâu, với lại anh nhất định phải làm chuyện này ngoài trời à?]
Tần Thuật ngẩng lên nhìn tôi, giọng khàn khàn hỏi: “Biết lần trước anh muốn ở ngoài là ở đâu không?”
Tôi lắc đầu.
“Trong phòng thay đồ dán đầy gương đó.”
Mặt tôi đỏ bừng, nóng rực.
Tôi đưa tay che lại đôi mắt chứa đựng tình cảm sâu nặng đến không tan chảy của anh.
9
Cố Nhất Miểu lại tìm đến tôi vào tháng thứ tư khi tôi theo học lớp đào tạo.
Vẫn là quán cà phê lần trước.
Lần này, trông cô ấy có chút tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp rực rỡ.
“Anh Tần về nhà cũ nói với bác gái rằng muốn cưới cô, tôi đã nghe thấy rồi.”
Cố Nhất Miểu cười khổ nhìn tôi.
“Vì muốn xứng với anh ấy, nên cô định thi vào đại học dành cho người lớn à?” Cố Nhất Miểu khẽ cười, “Thật không biết cô đã nghĩ thông suốt hay chưa nghĩ thông nữa.”
Tôi hiểu ý cô ấy, rằng với thân phận của Tần Thuật, việc tôi nâng cao học vấn chẳng thể khiến tôi xứng đôi với anh.
Tôi cứ nghĩ Cố Nhất Miểu sẽ như lần trước khuyên tôi rời đi, nhưng không ngờ cô ấy chỉ ngồi im lặng bên tôi, mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật không ngờ anh ấy lại yêu cô nhiều đến thế.”
Sắc mặt Cố Nhất Miểu không giấu được sự đau buồn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.
“Anh Tần đã không yêu tôi, có muốn đuổi cô đi cũng vô ích, tôi không phải người sẽ đeo bám mãi, nhưng tôi từng yêu anh ấy sâu đậm, mong cô thông cảm là tôi không thể chúc phúc cho hai người.”
Cố Nhất Miểu xách túi đứng dậy, nhìn tôi thẳng thắn.
“Hãy để tôi chứng kiến kết cục của hai người đi, tôi muốn biết hai người sẽ đi con đường khó khăn này như thế nào.”
Cố Nhất Miểu rời đi dứt khoát, không dông dài thêm.
Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, một người có thể buông bỏ như thế.
Có lẽ trong mắt cô ấy, Tần Thuật không phải là tất cả, thay vì lãng phí thời gian với người không yêu mình, không bằng buông bỏ chấp niệm để theo đuổi thế giới thuộc về mình sẽ tốt hơn.
Khi mở cửa phòng, tôi nhìn thấy Tần Thuật ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ lớn, dù lẽ ra giờ này anh ấy phải ở công ty.
Dựa theo lời Cố Nhất Miểu, tôi đoán rằng Tần Thuật có lẽ đang gặp mâu thuẫn không nhỏ với gia đình.
Tôi không nói gì, chỉ mang cho anh một ly nước ấm.
Tần Thuật trông rất mệt mỏi, đôi môi khô ráp, anh khó khăn uống một ngụm nước, rồi siết chặt vòng tay quanh eo tôi.
"Anh về nhà mới biết họ ép anh phải kết hôn với Cố Nhất Miểu, trong lúc vội vàng anh đã nhắc đến em. Xin lỗi, anh chưa kịp bàn với em về chuyện này..."
Tôi lắc đầu, ra hiệu không sao.
"Hứa Cưu, nếu anh không phải là tổng giám đốc, nếu anh muốn cùng em rời khỏi thành phố này đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta, em vẫn sẽ đồng ý ở bên anh chứ?"
Đôi mắt Tần Thuật như ánh lên những vì sao, tràn đầy hy vọng.
[Em đồng ý.]
Tần Thuật khựng lại một chút, rồi nở một nụ cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
"Nhưng anh không thể làm được điều đó, anh muốn em có một cuộc sống đủ đầy nhất, muốn tình cảm của chúng ta được mọi người chúc phúc, muốn em được cả thế giới yêu thương, nếu có thể, anh thậm chí muốn hái cả sao trăng để tặng em, vì em trong lòng anh quý giá hơn tất cả những điều đó."
Vòng tay Tần Thuật càng siết chặt, "Em có thể chờ anh thêm một thời gian nữa không?"
Tôi không hiểu rõ anh muốn nói đến điều gì, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Chỉ đến khi Tần Thuật đi làm vào ngày hôm sau, mẹ của anh tìm đến, tôi mới hiểu kế hoạch của anh.
Tôi chưa từng gặp mẹ Tần Thuật, chỉ tình cờ nghe thấy giọng bà vài lần qua điện thoại.
Bà là một người phụ nữ trang nghiêm, nhân hậu.
Nhưng khi gặp bà lần đầu, tôi nhận ra bà có phần mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng.
Nghe nói bà là người kế thừa công ty từ đời trước, và ba của Tần Thuật là người ở rể.
Tôi biết bà Tần đến vì chuyện của Tần Thuật, nhưng bà không hề giống như trong những bộ phim truyền hình, không lao vào mắng mỏ hay dùng tiền ép tôi rời đi.
Bà kéo tôi ngồi xuống, trò chuyện nhiều về gia đình, hỏi han về quá khứ của tôi, và xót xa cho hoàn cảnh của tôi.
Có một khoảnh khắc, tôi tưởng như mình nhìn thấy hình bóng người mẹ quá cố của mình.
"Nếu mẹ của cháu còn sống, nếu biết cháu bị tổn thương như vậy, hẳn sẽ đau lòng lắm." Bà Tần thở dài, "Làm cha mẹ, có ai không muốn con cái mình sống tốt, không dồn hết tâm huyết để vun đắp tương lai cho chúng đâu..."
"Cháu Hứa, cháu có thể hiểu tâm trạng của một người mẹ không?"
Nhìn vào mắt bà, tôi mới nhận ra đó mới là mục đích thật sự của buổi gặp này.
"Nhà cô chỉ có mình Tần Thuật là con trai duy nhất. Mấy năm gần đây, cô đã lớn tuổi, việc quản lý công ty càng ngày càng khó khăn, trọng trách ấy đành phải đổ lên vai nó. Ai ngờ cao tầng trong công ty toàn những cáo già, giờ điều nó cần nhất là một người vợ thông minh, có thể mãi mãi ủng hộ và cùng nó chèo chống công ty."
Bà Tần với vẻ mặt đầy ưu tư, "Hôm qua là lần đầu tiên nó tranh cãi với cô kịch liệt như vậy, còn nói muốn rời khỏi Tần thị để tự lập, đó là gia nghiệp truyền qua bốn thế hệ, sao có thể để mất trong tay cô được..."
Thì ra cái mà Tần Thuật nói là nhờ tôi chờ đợi, chính là điều này.
"Cô biết, cháu Hứa, cháu là một cô gái tốt, xứng đáng để nó vì cháu mà làm tất cả, nhưng cháu ạ, tình yêu không phải là tất cả, hiện giờ hai đứa có thể bất chấp tất cả mà ở bên nhau, nhưng sau này thì sao? Dù có cưới nhau, sau này không tránh khỏi việc phải xuất hiện trong các sự kiện lớn nhỏ của công ty, cháu là một người khiếm thanh, người đời khó mà không đàm tiếu sau lưng nó…"
"Và còn việc sinh con thì sao? Không giấu gì cháu, trước khi đến đây, cô đã điều tra, cha ruột của cháu là người khiếm thính, và sự khiếm thanh của cháu cũng là bẩm sinh, nói một cách không dễ nghe, trong di truyền đã mang sẵn, ai dám chắc con cái của hai đứa sẽ lành lặn? Cha mẹ khiếm thanh sinh con khiếm thanh, cứ tiếp diễn thế thì gia đình cô phải làm sao..."
Nói đến đây, bà Tần rơi nước mắt, ngước lên nhìn tôi, gần như muốn quỳ xuống.
"Cháu Hứa, cô vốn không nên can thiệp vào chuyện của hai đứa, nhưng cô không thể nhắm mắt nhìn nó lầm đường lạc lối. Nếu mẹ cháu còn sống, chắc chắn bà ấy cũng sẽ hiểu, coi như cháu nể mặt bà già này mà buông tay, chia tay với nó nhé..."
Tôi giữ chặt lấy bà để bà không quỳ xuống, nước mắt đã làm nhòa cả gương mặt tôi.
Phải, tôi hiểu, tôi biết khoảng cách giữa tôi và anh là không thể lấp đầy, biết rõ những lời bà Tần nói là sự thật, cũng biết nếu mẹ tôi còn sống, bà cũng sẽ khuyên nhủ tôi không nên làm lỡ dở anh hay phí thời gian của chính mình.
Nhưng lòng tôi thật sự rất đau, tôi không muốn rời xa Tần Thuật.
Tôi yêu anh, và anh cũng yêu tôi.
Nhận thấy sự do dự của tôi, lần này bà Tần thật sự quỳ xuống trước mặt tôi.
"Cầu xin cháu, cháu Hứa, xin hãy buông tha cho thằng Thuật."
Tiếng khóc nghẹn ngào của bà Tần khiến trái tim tôi tan nát hoàn toàn.
Sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ vượt đường xa, tôi đã trở về quê nhà.
Đó là một ngôi làng nhỏ, nơi gia đình tôi từng sống khi ba tôi còn sống.
Ngay cả khi khó khăn nhất, mẹ tôi cũng không bán căn nhà gạch nhỏ ấy.
Đã lâu rồi tôi không về, nhất là sau khi mẹ qua đời.
Bởi vì chỉ cần đặt chân về đây, tôi lại nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, nhưng rồi khi hồi ức kết thúc, tôi lại cô đơn một mình, tôi vẫn còn quá trẻ, chưa đủ tĩnh tâm để đối diện với ký ức đó.
Tro cốt của mẹ được chôn tại nghĩa trang trên núi, bên cạnh cha tôi.
Ngày nhận lại tro cốt, tôi đã về đây một lần.
Tần Thuật muốn đi cùng tôi, nhưng tôi từ chối, tôi còn sợ anh nghĩ tôi đạt được mục đích rồi thì bỏ đi, thậm chí tôi ngây ngô đến mức muốn để lại chứng minh thư cho anh giữ.
Nghĩ đến Tần Thuật, tim tôi nhói lên đau đớn.
Rốt cuộc, tôi vẫn chưa trưởng thành, gặp khó khăn là muốn trốn tránh.
Những lời của bà Tần khiến tôi cảm thấy nhục nhã, tôi không thể nhìn một người mẹ hạ mình cầu xin tôi như vậy.
Trước khi rời đi, bà đưa cho tôi một tấm séc với số tiền đủ để tôi sống an nhàn cả đời.
Tôi không chịu nhận, bà nhìn tôi với ánh mắt van nài, giống như cách tôi từng nài ép Tần Thuật khi buộc anh phải thừa nhận tôi là người tình của anh vậy.