Tần Thuật không phải lần đầu tiên tùy tiện hiểu sai ngôn ngữ ký hiệu của tôi.

Ví dụ như bây giờ, không biết bao nhiêu lần tôi đã làm dấu hiệu "dừng lại", nhưng Tần Thuật chỉ thoáng nhìn qua ngón trỏ dựng thẳng dưới lòng bàn tay tôi.

"Anh biết rồi, lại thêm một lần nữa đúng không?"

"Không có chút bản lĩnh thì sao đút no vật nhỏ như em được chứ..."

Tôi tuyệt vọng lắc đầu, nhưng lại bị một bàn tay lớn nâng lấy sau gáy, ngay sau đó, một nụ hôn mạnh mẽ ập đến.

Tôi thở không nổi, tức đến mức đạp anh liên hồi.

"Nếu em có chút khí thế này khi đối phó tình địch thì hôm nay đã không cần anh đứng ra thay em rồi."

Giọng nói trầm thấp đầy trêu chọc vang lên bên tai, tôi nghe ra một chút giễu cợt trong đó.

Quả nhiên là anh cố ý mà!

[Không cần anh đứng ra đâu!]

"Không cần anh đứng ra? Ý em là em thật sự muốn rời đi à?"

Tôi quay đầu đi, coi như ngầm thừa nhận.

Ánh mắt Tần Thuật tối lại, tay anh siết chặt bên eo tôi.

Anh đang tức giận.

Nhận ra điều này, tôi lại dùng ngôn ngữ ký hiệu để cầu xin tha thứ, nhưng lại bị anh nắm lấy tay rồi ép lên môi.

Anh cắn đầu ngón tay tôi như một hình phạt, sau đó bắt đầu dày vò một cách vô tình.

Trước khi choáng váng, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Thuật:

"Hứa Cưu, em là một người câm."

“Rời khỏi anh, ai còn cần em nữa đây?”

Cơn giận của Tần Thuật kéo dài đến sáng hôm sau.

Trước khi rời đi, anh dặn dì giúp việc ngoài anh ra thì bất cứ ai đến cũng không được mở cửa.

Tôi biết anh không muốn chuyện hôm qua lặp lại.

Thực ra, việc Cố Nhất Miểu tìm đến tôi không phải là điều gì bất ngờ cả.

Dù Tần Thuật không nói nhưng tôi đã từng nghe lén được anh nói chuyện điện thoại với mẹ có nhắc về vợ chưa cưới.

Chính là lúc đó tôi nghe được cái tên Cố Nhất Miểu.

Tần Thuật đối xử với tôi rất tốt, đôi khi tôi quên mất mình chỉ là thân phận tình nhân, cứ ngỡ rằng mình đang yêu anh.

Nhưng dù cảm giác có tốt đến đâu, tôi cũng không ngây thơ đến mức nghĩ mình có thể kết hôn với anh.

Một bên là con cưng của trời, người thừa kế tương lai của công ty, một bên là cô gái câm đơn độc, khổ sở sống qua ngày.

Đó là khoảng cách về giai cấp và giàu nghèo.

Lúc đầu, anh bỏ ra mấy trăm triệu giúp tôi trả nợ, điều kiện là tôi phải làm tình nhân của anh.

Tôi không nghĩ chỉ sau một năm là tôi có thể trả hết, nhưng khi gặp Cố Nhất Miểu, tôi chỉ muốn chạy trốn.

Đó là sự tự ti vốn có của tôi, lại bị khuếch đại không giới hạn khi đối mặt với một người tự tin và thanh lịch như Cố Nhất Miểu.

Thêm vào đó, tôi càng cảm thấy bất an trước thân phận đặc biệt của cô ấy.

Khi cô ấy bảo tôi biết điều thì mau chóng rời đi, tôi đã vô thức gật đầu đồng ý.

Chỉ là không ngờ Tần Thuật, người vốn đang bận rộn trong phòng làm việc lại xen vào.

Anh mượn miệng tôi nói nặng lời với Cố Nhất Miểu, bất kể thật hay giả đều thể hiện rõ thái độ của anh, khiến cô ấy xấu hổ bỏ đi.

Tần Thuật xem Cố Nhất Miểu là "tình địch," nhưng tôi biết bản thân mình thậm chí không đủ tư cách làm tình địch của cô ấy.

Tình nhân phải có dáng vẻ của tình nhân.

Nghĩ vậy, tôi càng cảm thấy việc khiến kim chủ giận dữ hôm qua là điều không nên.

Khi Tần Thuật tan làm về, tôi nịnh nọt đứng đợi anh trước cửa.

Tôi còn chuẩn bị một bàn đầy món anh thích ăn.

Tuy nhiên, gương mặt Tần Thuật vẫn lạnh lùng như băng.

"Hứa Cưu, anh muốn nói chuyện với em." Một lúc sau, Tần Thuật đột nhiên lên tiếng.

Biểu cảm nghiêm túc của anh khiến tôi có chút căng thẳng.

"Tối qua anh không nên nói những lời quá đáng như vậy, anh xin lỗi."

Tôi kinh ngạc trước lời xin lỗi của anh, vì trong mắt tôi anh chỉ đang nói đúng sự thật mà thôi.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe quen những lời như vậy, chẳng còn thấy tổn thương gì nữa.

[Không sao đâu ạ, đó không phải điều đáng để xin lỗi.]

Tôi cười một cách thờ ơ.

Nhưng lông mày Tần Thuật lại càng nhíu chặt hơn.

"Hứa Cưu, em có thể quen với những lời như vậy trong quá khứ nhưng nếu đó là điều khiến em không vui, em có quyền cảm thấy bị xúc phạm và tức giận."

Tôi sững sờ một chút.

Tần Thuật nhìn tôi một lúc, hỏi: "Vậy, em có điều gì muốn nói với anh không?"

[Em tha thứ cho anh đó.]

"Còn gì nữa không?"

Còn gì nữa sao?

Có lẽ nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt tôi, Tần Thuật đành nhẫn nại bổ sung: "Em không có gì sai phải thừa nhận sao?"

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc, hoàn toàn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến anh tức giận.

"Em... thật là..."

Tần Thuật vừa bực bội vừa buồn cười, nói với chút giận dữ: "Lần sau đối diện với tình địch không được sợ hãi, cũng không được nghĩ đến chuyện rời đi!"

Anh tức tối: "Em nói xem, người ta đã đến tận nơi, em không thể mạnh mẽ một chút sao? Không nói được thì không biết động tay à? Cô ấy chửi em thì em cứ đánh trả lại đi..."

[Nhưng cô ấy là vợ chưa cưới của anh mà.]

"Vợ chưa cưới gì chứ, hồi nhỏ chơi trò gia đình, cô ta đóng vai ba, anh đóng vai mẹ thì thật sự phải cưới nhau à? Em nghe từ đâu ra vậy hả?"

[Tại sao anh lại là mẹ vậy ạ?]

"Khụ, đây là trọng điểm sao?" Tần Thuật thở dài, "Vậy em có biết mình đã sai ở đâu chưa?"

Thật lòng mà nói, tôi vẫn rất mơ hồ.

Nhưng cũng không thể để Tần Thuật tiếp tục giận được nữa.

Tôi mở tủ lạnh, lấy ra bánh mousse dâu tây bên trong.

Tôi làm việc tại một cửa hàng bánh ngọt, quản lý cửa hàng rất tốt, không những không kỳ thị tôi là một người câm mà còn dạy tôi làm một số món tráng miệng đơn giản.

Không ngờ hôm nay lại được dùng đến.

Tần Thuật liếc nhìn: "Em làm đấy à?"

Tôi gật đầu.

[Cái này cho anh nè, đừng giận em nữa nha?]

Tần Thuật nhìn chăm chú vào chiếc bánh mousse một lúc, đôi mắt hơi nhíu lại:

"Em thật lòng nhận lỗi à?"

Dù không biết mình sai ở đâu nhưng gật đầu thì sẽ đúng.

"Được rồi, anh tạm tha thứ cho em vậy."

Khi nói câu này, khóe môi Tần Thuật nhếch lên.

Lúc ấy, tôi không hiểu rõ sự kích động đột ngột của anh là gì, cho đến hai giờ sau, cảm giác dinh dính rơi xuống da tôi.

[Không được phá hỏng bánh của em đâu!]

Phía dưới là chiếc bàn lạnh cứng, dù đã trải thảm nhung nhưng vẫn làm lưng tôi ê ẩm.

Tôi tức giận vung tay.

"Bé ngoan, làm việc nghiêm túc, sao lại là phá hỏng được..."

Tần Thuật không nói thêm lời nào, cúi xuống hôn tới tấp, đầu ngón tay anh dính kem lướt qua lưng tôi, khiến tôi rùng mình.

Tôi muốn khóc nhưng không còn nước mắt.

[Em ghét anh!]

Tôi đấm vào cánh tay anh, ai ngờ Tần Thuật không giận mà còn cười:

"Được rồi, được rồi, em ghét anh..."

Anh ghé sát tai tôi, cắn nhẹ một cái.

"Bé câm, ghét hay thích cũng không quan trọng..."

"Chỉ cần em ở bên cạnh anh, chuyện gì cũng dễ bàn."

"Cứ ở bên cạnh tôi đi."

Một năm trước, Tần Thuật cũng đã từng nói như vậy.

Lúc đó, cha dượng tôi giao tôi cho một lãnh đạo như một món quà cảm ơn.

Ông ta nói rằng chỉ cần tôi chiều chuộng tốt, khoản nợ của mẹ tôi sẽ được xóa hết, và ông ta cũng sẽ trả lại tro cốt cho tôi.

Tôi đã phải bỏ học từ trung học cơ sở, không có công việc tốt, nhiều năm qua làm việc ngày đêm cũng chỉ gom được chút tiền nhỏ bé so với khoản nợ khổng lồ.

Tôi từng nghĩ, cho dù phải làm việc cả đời, ngay cả ch*t cũng phải trả hết nợ để lấy lại tro cốt, nhưng giờ đây, ông ta lại đặt trước mặt tôi một sự lựa chọn khác.

Dù sao thì cũng chỉ là ngủ với ai đó một đêm mà thôi.

Tôi tự thuyết phục mình, nhưng khi đến lúc, tôi vẫn rút lui.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng quán rượu trong tình trạng quần áo xộc xệch, người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi tưởng tôi đang đùa trò vui, cứ đuổi theo tôi không rời.

Chính trong tình cảnh nhục nhã đó, tôi gặp được Tần Thuật.

Anh từ thang máy bước ra.

Tôi như níu được cọng rơm cứu mạng, kéo lấy ống quần âu đắt tiền của anh, miệng ú ớ.

Ông già đuổi theo đến nơi, thấy tôi núp sau lưng Tần Thuật, chỉ chửi một tiếng "con đ*" rồi bỏ đi.

Tôi trong tình trạng xốc xếch như vậy, người bình thường nhìn thấy cũng tưởng tôi bị x*m hại.

Tần Thuật muốn báo cảnh sát nhưng tôi đã ngăn anh lại.

Đây không phải là lạm dụng, mà là một cuộc đổi chác mà thôi.

Tôi tự nguyện đến, chỉ là phút cuối thay đổi quyết định.

Tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu để cảm ơn anh, bảo rằng anh không cần quan tâm nữa.

Nhưng Tần Thuật hoàn toàn không hiểu, thậm chí khi nhận ra tôi là người khuyết tật, anh càng kiên quyết muốn báo cảnh sát.

Tôi chỉ đành quỳ xuống cầu xin anh.

Tần Thuật nhìn tôi với gương mặt lạnh lùng, anh quan sát thật lâu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định.

Tần Thuật và tôi là người của hai thế giới.

Tôi từng nghĩ đó sẽ là điểm giao duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng không ngờ lại gặp lại anh tại quán bar.

Khi đó, tôi vừa bị một nhà hàng sa thải, bà chủ nghi ngờ tôi có ý đồ với ông chủ, và để tránh phiền phức ông chủ quyết định đuổi việc tôi.

Một đồng nghiệp thương tình thấy tôi cần tiền, đã giới thiệu tôi đến làm việc ở quán bar.

"Cùng lắm thì chỉ bị sờ mó một chút thôi, nhưng tiền kiếm được nhanh và nhiều lắm."

Tôi không nghĩ quán bar sẽ nhận một cô gái câm nhưng vẫn đi thử, có lẽ vì nhan sắc, ông chủ nhìn tôi, thở dài nói câu "Thật đáng tiếc," rồi vẫn nhận tôi vào làm.

Tần Thuật là một trong những vị khách đầu tiên tôi tiếp, cùng với bốn cô gái khác.

Chúng tôi ăn mặc gợi cảm, đứng trước mặt họ.

Bạn của Tần Thuật tỏ vẻ không vui khi phát hiện tôi là người câm, quản lý nháy mắt, tôi liền cầm lấy chai rượu tiến đến trước bọn họ và uống một hơi cạn sạch.

Tôi sợ Tần Thuật nhận ra mình nên cố chen về phía bạn anh.

Rượu cay xè kích thích cổ họng, cồn làm đầu óc tôi mơ hồ, nhưng khi thấy có người dần hòa hoãn sắc mặt, tôi chỉ có thể tiếp tục uống rượu phụ họa.

"Đủ rồi."

Một cánh tay bất ngờ xuất hiện, giật lấy chai rượu.

Rượu ngấm vào người, phản ứng của tôi trở nên chậm chạp, chỉ biết đứng đơ ra nhìn anh.

"Đi theo tôi."

Tần Thuật không màng đến thắc mắc của bạn bè, kéo tôi ra khỏi quán.

"Hèn gì em không muốn tôi báo cảnh sát, ông già đó là khách của em phải không?"

Tần Thuật nhìn tôi lạnh lùng nói.

"Uổng công tôi lo lắng em bị hại, cuối cùng chỉ là một màn kịch do em tự biên tự diễn?"

Lúc này, tôi mới nhận ra Tần Thuật nghĩ tôi và ông già đó có mối quan hệ giữa gái m*i d*m và khách làng chơi.

Anh nghĩ mình đã bị lừa.

Có lẽ là rượu cồn đã khuếch đại nỗi đau và sự đè nén bấy lâu, nghe xong những lời đó tôi không thể kiềm chế nữa.

Những tiếng phát âm lộn xộn và ngôn ngữ ký hiệu nhanh chóng khiến Tần Thuật mù mờ.

Người đi đường liên tục quay lại nhìn, Tần Thuật cuối cùng không chịu nổi, vò đầu bứt tóc đưa điện thoại cho tôi.

"Muốn nói gì thì gõ ra đi."

Khi tất cả những nỗi tủi nhục được chuyển thành chữ, không nghi ngờ gì, nó càng làm tôi thêm đau khổ, nước mắt cứ thế rơi, đến cả ngón tay cũng run rẩy.

Tôi không nhớ lúc đó có đưa cho anh xem những dòng chữ đó không, chỉ nhớ rằng mình ngất đi vì kiệt sức.

Và khi tỉnh dậy, tôi đã ở trên giường của Tần Thuật.

Đó là một căn biệt thự rất lớn.

Dì gọi tôi xuống ăn cơm, đứng trước gương tôi mới phát hiện bộ quần áo hở hang đã được thay bằng đồ mặc nhà, lớp trang điểm cũng được tẩy sạch.

Tần Thuật ngồi trước bàn ăn chờ tôi.

Anh dựa thoải mái vào ghế, nhưng không mang đến cảm giác lười biếng.

Bộ âu phục tinh tế và vừa vặn làm nổi bật vóc dáng cao ráo và khí chất cao quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Anh nhận ra sự lúng túng của tôi, nhẹ nhàng đẩy đĩa thức ăn về phía tôi.

"Hứa Cưu, tôi giúp em trả nợ, em chỉ cần ở lại bên cạnh tôi."

Bữa ăn gần như kết thúc, Tần Thuật bất chợt mở lời.

Anh nói rất uyển chuyển, nhưng tôi hiểu rõ ý anh.

Thì ra những kẻ có tiền đều thích nuôi tình nhân.

Nhưng tại sao lại là một người câm như tôi chứ?

Tôi không thể hiểu nổi, nhưng đây là cách duy nhất để giải quyết tình thế khó khăn của tôi.

Do dự một lát, tôi đã đồng ý.

Có lẽ tôi đã nhảy từ một hố lửa này sang hố lửa khác.

Nhưng ít ra cái hố này thoải mái hơn một chút.

Tần Thuật nói là làm, không bao lâu sau anh mang cả giấy nợ và hũ tro cốt đến cho tôi.

Vậy là, tôi hoàn toàn trở thành tình nhân của Tần Thuật.

Ban đầu, Tần Thuật không hề động vào tôi.

Những gì anh yêu cầu chỉ là ba bữa cùng ăn với anh mỗi ngày.

Ngoài ra không có gì khác, thậm chí mỗi tháng anh còn chuyển cho tôi một khoản tiền lớn, làm tiền sinh hoạt phí.

Nhưng sống chung với anh rồi tôi còn cần tiền sinh hoạt làm gì nữa.

Chẳng lẽ anh bỏ ra một đống tiền chỉ để thuê một người bảo mẫu thôi sao?

Nhận không công như vậy, số tiền ấy trở nên quá nóng bỏng tay đối với tôi.

Thế nên đêm đó, tôi đã quyết định một việc quan trọng.

Tình nhân thì phải có dáng vẻ của tình nhân mới đúng chứ.

Tối đó, Tần Thuật sững sờ, tay anh ôm lấy eo tôi, nhịp tim loạn cả lên.

“Em nghiêm túc chứ?”

Giọng anh khàn khàn, có phần như đang kiềm chế.

Tôi gật đầu, lúng túng hôn anh, tim đập mạnh như thể có thể truyền qua đôi môi, chẳng rõ là nhịp tim của anh hay của tôi.

Tôi bị xoay người đè xuống dưới.

“Về sau em đừng hối hận.”

Anh ra tối hậu thư cuối cùng.

Và từ đó, mọi thứ không thể cứu vãn được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play