Cha Eui-jae bước ra ngoài, trên tay cầm theo chiếc muôi inox đã chuẩn bị từ trước, vung nhẹ trong không trung để kiểm tra. Dĩ nhiên, so với một cây hành lá, nó bền chắc hơn nhiều, thích hợp để phòng thân trong những tình huống bất ngờ. Anh vừa vung muôi vừa suy nghĩ, cố đoán xem Ha-eun có thể đã đi đâu.
Không có tin nhắn khẩn cấp nào từ Cục Quản lý về rạn nứt, nên việc cô bé rời đi để lánh nạn là không thể. Có khi nào giờ này lại ra sân chơi? Hoặc có thể sau khi ăn hết cây kem hồi nãy, cô bé lại lén đi mua thêm? Vừa suy luận, Eui-jae vừa hướng về phía con đường lớn.
Phải tìm thấy Park Ha-eun và đưa cô bé về nhà trước khi quá muộn. Anh tự nhủ, rồi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, hai tròng mắt Eui-jae ánh lên sắc xanh lam rực rỡ. Quang cảnh trước mặt anh dần biến đổi, trở nên đơn giản như một bản đồ kết cấu của các tòa nhà, rồi nhanh chóng mở rộng tầm nhìn, xuyên thấu cả các bức tường. “Mắt của Kẻ Truy Vết” là một kỹ năng cho phép anh nhìn thấy ánh sáng đặc trưng của một cá nhân, rất hữu ích trong tình huống tìm kiếm như thế này.
Những nơi từng có người xuất hiện giờ hiện lên dưới dạng những đốm sáng trắng nhấp nháy, giống như ánh nến lung linh trong không gian. Ánh sáng của trẻ nhỏ thường nhỏ hơn mức trung bình, vì vậy Eui-jae dồn hết sự chú ý, rà soát xung quanh. Nhưng trong khu vực gần đó, không có dấu hiệu của Ha-eun.
Khi anh mở rộng phạm vi kỹ năng thêm một chút, bất ngờ, một ánh sáng tím rực rỡ bùng lên mạnh mẽ, thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Đó là ngọn lửa tím lớn nhất, sáng nhất mà anh từng thấy, như thể nó muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh.
… Ngọn lửa?
Eui-jae không cần suy nghĩ lâu. Anh nhanh chóng bước về phía ánh sáng tím ấy.
Những ngọn lửa hiện hình như thế này thường là của các cá nhân thức tỉnh, bao gồm cả các thợ săn. Tuy khu vực này không thiếu thợ săn, nhưng ngọn lửa bừng sáng và mãnh liệt đến mức này chắc chắn không thuộc về người bình thường. Nó sắc bén và khổng lồ, gần giống với quái vật hơn là con người.
Eui-jae siết chặt chiếc vá trong tay, không khỏi cảm giác lo lắng. Anh cần phải xác minh, liệu đây chỉ là một thợ săn mạnh mẽ hay là một mối đe dọa thực sự. Nếu là trường hợp sau… thì Ha-eun có thể đang gặp nguy hiểm.
Ánh lửa dẫn anh đến một con hẻm gần quán súp giải rượu. Khi càng đến gần, tiếng động thô bạo vọng lại càng rõ. Những cú đá nặng nề vang lên liên tiếp, xen lẫn là những tiếng rên rỉ đứt quãng đầy đau đớn.
Tại cuối con hẻm, nơi ánh trăng soi sáng rõ ràng, Eui-jae trông thấy một hình bóng khổng lồ mặc đồ đen đang không thương tiếc đá vào người một ai đó đang co rúm trên mặt đất. Từ kẻ đó tỏa ra một luồng sát khí dữ dội, khiến làn da Eui-jae như bị châm chích.
Ngay lúc đó, bản năng nhạy bén của anh bật lên. Chỉ với sự hiện diện đầy áp lực của ngọn lửa khổng lồ này, anh nhận ra—
Đây là một S-class, giống như mình.
Người đàn ông đang đá kẻ dưới đất bỗng quay phắt lại, ánh mắt hướng thẳng về phía Eui-jae. Anh nhanh chóng tắt kỹ năng của mình và lùi một bước. Khi ánh lửa tím mờ đi, hình dáng của kẻ kia hiện lên rõ ràng hơn.
Đó là một người đàn ông mang mặt nạ phòng độc, toàn thân mặc đồ techwear màu đen. Đôi giày da bóng loáng của cậu dính những vệt máu còn tươi. Không còn nghi ngờ gì, trang phục ấy toát lên khí chất của một thợ săn dày dặn kinh nghiệm. Người đàn ông dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm vào Eui-jae, rồi bất ngờ chỉ thẳng tay về phía anh, nói:
“Cậu.”
“……”
Eui-jae đứng yên, không đáp lại. Giọng nói uể oải từ phía mặt nạ lại vang lên:
“Thấy hết rồi, đúng không, cái tên mặc tạp dề như đồ nhà quê kia.”
“……”
Không nói một lời, Eui-jae lùi thêm một bước vào bóng tối. Nhưng người đeo mặt nạ lập tức nói thêm, như để dằn mặt:
“Và cả cái muôi kia nữa.”
Bị phát hiện, Eui-jae bất giác giấu chiếc muôi inox ra sau lưng. Mắt thằng này tốt thật. Từ mai mình phải đổi sang tạp dề kín đáo hơn mới được.
Lúc này, người đàn ông bị đánh bỗng rên rỉ, khẽ động đậy. Nhưng trước khi gã kịp cựa mình, người đeo mặt nạ đã lạnh lùng đá thẳng vào bụng gã một lần nữa. Dù vậy, ánh mắt người đó vẫn không rời khỏi Eui-jae.
“Thằng chó này lúc nào cũng rình rập, chỉ cần lơ là là lại chui ra ngay…”
Lời lẽ đầy bực bội, nhưng hành động lại như cố ý trút thêm sự giận dữ. Người đeo mặt nạ nghiền mạnh chân xuống, rồi lại quay sang Eui-jae, hỏi:
“Người thường à?”
“Đúng vậy.”
“Cũng làm việc muộn quá nhỉ…”
Câu nói như chỉ hỏi cho có. Sau một hồi im lặng, người kia bỗng tiếp tục:
“Giờ này còn cầm muôi ra ngoài làm gì?”
“Tôi đang tìm cháu gái. Con bé không ở nhà, nên tôi ra ngoài tìm.”
Giọng điệu Eui-jae bình tĩnh, cố tỏ vẻ thản nhiên. Anh giơ tay, đặt ngang tầm hông để diễn tả chiều cao của Ha-eun:
“Anh có thấy bé gái nào cao chừng này không? Học sinh tiểu học, buộc tóc đuôi ngựa.”
Người đeo mặt nạ nhún vai:
“Không thấy.”
“Vậy à. Thế thì tôi xin phép đi tiếp.”
“Đợi đã.”
Khi Eui-jae vừa quay đi, giọng nói của kẻ kia lại kéo anh dừng bước. Sau một hồi nhìn chằm chằm vào mặt Eui-jae, kẻ đeo mặt nạ nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ẩn ý:
“Lạ thật.”
“……”
“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“Chưa từng.”
“…Vậy à?”
Eui-jae nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc với ánh mắt như muốn hỏi, “Sao lại hỏi thế?” Hoàn toàn không có chút dối trá nào trong câu trả lời, vì đây đúng là lần đầu tiên anh gặp người này. Làm sao anh có thể không nhớ một kẻ với chiếc mặt nạ phòng độc nổi bật thế kia cơ chứ? Eui-jae đoán người đàn ông này chắc là một Hunter mới thức tỉnh trong thời gian mình mải mê trong khe nứt.
Mặt nạ phòng độc quan sát Eui-jae một lúc, sau đó giơ ngón trỏ lên che miệng, ra hiệu bảo anh đừng tiết lộ những gì vừa thấy. Dù sao, việc dính dáng tới cảnh sát hay Cục Quản lý cũng chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.
Eui-jae hiểu sự phiền toái khi phải hành động mà không bị phát hiện, nhất là ở nơi góc khuất như này, nên anh gật đầu đồng ý. Dù sao cũng chẳng có ai để kể lại chuyện này, tốt nhất là cứ coi như chưa nhìn thấy gì. Người đeo mặt nạ khẽ vung tay ra hiệu cho anh đi đi.
Và rồi, đúng lúc đó.
Rắc… Rắc…
Vút!
Những chiếc gai sắc nhọn đâm xuyên qua lưng một người đàn ông đang cúi mình và lao thẳng về phía Eui-jae. Trước tình huống ấy, Eui-jae không hề hoảng hốt. Anh bình tĩnh bước sang một bên, chỉnh lại tư thế cầm chiếc muôi, siết chặt tay và…
Coongg!
Chiếc muôi vung lên hoàn hảo, đỡ gọn những chiếc gai đang lao tới!
Có lẽ anh nên cân nhắc giấc mơ trở thành một tuyển thủ bóng chày? Không đến mức đánh homerun, nhưng chắc cũng đủ sức tạo một cú đánh nockout. Eui-jae cảm thấy khá tự hào, xoa bóp tay vài lần, rồi vô tình liếc nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ. Người ấy đang cầm chặt chiếc gai mà Eui-jae vừa đánh bật.
“……”
“……”
Giúp… mình sao?
Nhìn tình hình, có vẻ đúng là như vậy. Là một Hunter, bảo vệ người bình thường là nguyên tắc cơ bản. Mà anh, vốn chỉ là một người bình thường đang cầm chiếc muôi đi tìm cháu trong đêm tối, rõ ràng nằm trong diện cần được bảo vệ. Dù rằng vừa rồi anh đã vung chiếc muôi ấy để đánh bật một chiếc gai đi nữa.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Eui-jae. Một khoảng lặng đầy ngượng ngập kéo dài giữa hai người.
“……”
“……”
Chết tiệt.
Làm gì có người bình thường nào nhìn thấy gai phóng tới mình mà lại vung muôi phản công như điên chứ? Eui-jae chỉ muốn tự đấm mình một cái vì đã không thể giả vờ run rẩy trong vai một công dân lương thiện.
Chạy ngay bây giờ thì quá lộ liễu. Vậy thì chỉ còn cách hạ gục người đeo mặt nạ. Nhưng phải đánh vào đâu, với lực cỡ nào, để chỉ khiến cậu ta mất trí nhớ mà không gây tổn thương nghiêm trọng? Với một người thức tỉnh, có lẽ cần mạnh tay hơn.
Vấn đề là, vũ khí trên tay anh lúc này lại là… một cái muôi. Và người đàn ông này, chỉ nhìn cách cậu ta chụp được chiếc gai bằng tay không cũng đủ thấy cậu ta không phải kẻ dễ đối phó. Lý trí của Eui-jae bị kéo vào một vòng xoáy suy nghĩ phức tạp, khiến anh đứng yên bất động như một con robot bị lỗi.
Trong khi đó, người đàn ông đeo mặt nạ nhét đôi găng tay vào túi, từ tốn khoanh tay, rõ ràng đang chờ phản ứng từ Eui-jae. Bị ép phải tập trung, Eui-jae đành miễn cưỡng nhìn thẳng vào cậu ta.
Hazzz…
Cuộc đời đúng là một mớ hỗn độn.
Trong tình cảnh này, cách duy nhất là đối mặt, hoặc… trốn chạy. Sau vài giây nhìn chằm chằm vào khoảng không, Eui-jae cúi đầu một cách lịch sự.
“…Tôi đi trước đây. Tôi phải đi tìm cháu gấp.”
Bắt đầu lẩn tránh thực tại.
“Này―”
Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không để anh đi dễ dàng như vậy. Trái lại, cậu ta kéo dài giọng, bước lên một bước. “Đừng nói chuyện với tôi nữa” – Eui-jae tự nhủ, lùi lại hai bước. Nhưng lúc anh nhận ra, người đàn ông kia đã đứng ngay trước mặt, cúi xuống, hai tay đặt ra sau lưng.
Chiều cao vượt trội khiến bóng cậu ta phủ kín Eui-jae. Giọng nói lọt qua lớp mặt nạ trầm thấp, nhưng ngập tràn ý cười.
“Cậu tên gì?”
“Tôi không có tên.”
“À ha… Vẫn chưa chọn tên Hunter à?”
“Không, tôi không có tên thật.”
“Vậy để tôi đặt cho cậu nhé?”
“Cậu mở dịch vụ đặt tên à?”
“Có lẽ nên tạm thời mở một cái.”
Cuộc đối thoại như một vũng lầy, càng cố vùng vẫy càng lún sâu hơn. Nguyên tắc khi rơi vào đầm lầy là gì? Đừng chống cự. Phải cắt đứt nó bằng cách nào đó. Eui-jae hít sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói.