“Cảm ơn quý khách. Mong quý khách lại đến!”

Cánh cửa tự động của siêu thị bật mở kèm theo giọng nói nhí nhảnh của nhân viên. Một chàng trai kéo mũ hoodie xám trùm kín đầu, tay xách chiếc giỏ vải họa tiết dâu tây chứa đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, bước về phía trạm xe buýt.

“Hiện tại, giao lộ đang bị phong tỏa do có cổng không gian xuất hiện. Xin hợp tác giùm chúng tôi.”

Khung cảnh lạ lẫm đột ngột xuất hiện trên con đường quen thuộc khiến chàng trai ngạc nhiên ngoái nhìn. Một người mặc áo vest bên trong, bên ngoài khoác áo phản quang xanh lá nhạt, đội mũ bảo hiểm màu vàng, đang vung gậy phát sáng đỏ rực để chặn đường. Phía trên đầu họ, cửa vào của cổng không gian lấp lánh ánh sáng xanh lơ.

Dưới cổng, các thợ săn đang gồng mình chiến đấu với lũ quái vật đang lần lượt chui ra từ kẽ nứt.

“Khèééékk!”

“Chết tiệt! Chưa xong sao?”

“Cố thêm chút nữa…!”

Một con thằn lằn to bằng chiếc ô tô rít lên những âm thanh ghê rợn, cái đuôi gai sắc nhọn của nó vung vẩy dữ dội. Dù thợ săn có cầm khiên cản đỡ, nhưng con thằn lằn vẫn điên cuồng quét sạch mọi thứ xung quanh bằng cú quất đuôi vào không trung. Cứ thế, âm vang liên tục “Thùng! Thùng!” đầy đe dọa, và thợ săn phải cật lực ngăn chặn các đòn đánh liên hoàn ấy, miệng buột lời chửi rủa.

“Mẹ nó, chết đi! Fireball!”

Quả cầu lửa đỏ rực bao trùm lấy con thằn lằn. Thừa lúc con quái lắng lại đôi chút, một mũi tên từ phía khác lao đến, xuyên qua mắt nó, khiến nó gào rú, thân mình quằn quại đau đớn.

“Chít chít chiiít!”

“Wow, ghê thiệt…”

“Đừng đến gần hàng rào chắn!”

“Quay lại video ngắn để đăng lên Shorts ấy.”

“Ừ, đang quay đây.”

Mọi người đứng cách hàng rào chắn một đoạn, chăm chú quay phim và hóng chuyện. Chàng trai không tham gia vào đám đông ồn ào, mà lẳng lặng rảo bước. Chiếc giỏ dâu tây trên tay đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước chân.

Ngay khi bước chân vào con hẻm vắng người, anh bất chợt chạm mặt một hình thù to lớn chắn ngang đường. Một con cóc tím kỳ lạ đang bới tung đống rác, bỗng quay ngoắt lại khi cảm nhận có người đến gần. Chiếc lưỡi xanh dài ngoẵng thè ra, nuốt gọn một chai nhựa rỗng. Hẳn đây là một con quái vật trốn ra từ cổng không gian.

“À… cái bọn quản lý ranh ma. Làm ăn cái kiểu gì vậy trời….”

Anh lẩm bẩm cáu kỉnh, tay với vào giỏ, kéo ra một thứ gì đó dài dài như rút kiếm. Từ đầu mềm mại cong nhẹ, thân thẳng đơ, đến phần rễ trắng muốt chắc nịch ở cuối…

Thứ trên tay anh là… một cọng hành lá tươi rói.

Con cóc phát ra tiếng “Ục ục” rồi quay người chầm chậm lại. Mỗi bước chân nặng nề của nó khiến mặt đất rung chuyển như đang có động đất. Chàng trai cẩn thận đặt giỏ vải xuống, khẽ xoay cọng hành trên tay để nắm chặt hơn, và…

Dậm mạnh lên nắp thùng rác để bật mình lên như một chú bướm―

Rồi vụt xuống, lấy cọng hành phang thẳng vào đầu con cóc!

Bốp!!

Tiếng động vang vọng trong con hẻm nhỏ. Con cóc không kịp rên rỉ mà đã nằm vật ra, bốn chân run rẩy, đôi mắt trợn ngược. Chính giữa trán của nó lún sâu một dấu hành lá.

Anh chàng thở phào, phủi tay vài cái. Cú đánh vừa rồi làm chiếc mũ hoodie của anh trượt xuống, để lộ khuôn mặt sắc lạnh.

“Hành lá đắt thế này… đúng là tiếc mà.”

Chàng trai ngồi xổm trước con cóc, tay không nhét bừa xác cọng hành còn sót vào miệng nó, đồng thời lấy điện thoại ra. Sau vài hồi chuông, bên kia bắt máy và anh bắt đầu nói.

“Dạ, tôi chào anh. Ở đây, trong hẻm này có xác một con quái vật, có vẻ bị thợ săn nào đó hạ rồi bỏ lại. Anh cho người đến xử lý giúp tôi với…”

Giọng nói của anh run run, nghe còn như sắp khóc. Nhưng dù có vẻ đang rất sợ hãi, đôi tay anh lại rất bình tĩnh.

“Hẻm này gần siêu thị DoGae đó ạ… Con quái thì giống con cóc ấy mà, mà nó lớn và ghê quá nên tôi cũng không dám nhìn kỹ. Anh giúp tôi xử lý nhanh với nhé… Dạ, không cần gọi lại đâu ạ… À, có thể đến trong 5 phút nữa hả? Tôi cảm ơn nhiều…”

Anh cúp máy, nghèn nghẹn hít mũi. Nhưng vừa ngắt điện thoại, anh vẫn thản nhiên ngồi lại chỗ cũ, nhét từng mẩu hành lá vào cái miệng to tướng của con cóc. Đôi mắt anh bình thản dõi theo con vật, ngược lại với lời than thở là không dám nhìn kỹ ban nãy.

Năm phút cho đến khi thợ săn đến.

‘Nếu để bị phát hiện thì phiền phức lắm.’

Anh chàng đứng dậy, xóa dấu giày trên nắp thùng rác. Ngoại trừ cái hố lún giữa trán hình cọng hành, con cóc đã chết không để lại vết thương nào khác. Với tình trạng này, e là không ai có thể truy tìm ra kẻ đã ra tay.

Đã xóa dấu vết xong, giờ là lúc chuồn thôi. Anh cầm lại chiếc giỏ vải, nhảy nhót vài cái để bình tĩnh lại, hồi tưởng về cuộc gọi vừa nãy.

‘…Đáng lẽ mình nên nói với giọng sợ hãi hơn nữa nhỉ?’

Nhưng, nghĩ vậy rồi cũng chẳng thay đổi được gì. Chàng trai nhún người, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao hơn đầu.

***

“Chắc là hẻm này đúng không?”

“Vâng, đúng chỗ này rồi ạ!”

Sau khi chàng trai rời đi không lâu, một nam và một nữ mặc áo phản quang tiến vào con hẻm. Cả hai trông có vẻ vội vã, nhưng ngay khi thấy xác con cóc, biểu cảm của họ lập tức giãn ra.

Cô gái bước vào đầu tiên, một thợ săn hạng A thuộc Cục Quản lý Khe nứt, tên là Yang Hyejin, buột ra tiếng thở dài khi thấy con cóc chết với cái lưỡi lè ra.

“Đúng là kinh khủng.”

“Sao vậy chị? Em… trời ơi.”

Anh chàng tân binh đi theo giật mình dán chặt vào người chị, giọng khẽ thốt lên.

“Wow… Làm sao mà có thể hạ một con cóc đầm lầy sạch sẽ thế này được hả chị?”

“Không thể đâu. Chỉ nhìn là biết nó bị đánh gục ngay lập tức. Đụng vào đám này mà chỉ cần trễ chút thôi là chúng phun axit ra ngay, tan hoang cả công trình lẫn người. Đúng là phiền phức…”

“Quả là đáng gờm.”

Anh chàng tân binh đội lại chiếc mũ bảo hiểm vàng đã lệch vì chạy vội. Hyejin quét mắt nhìn quanh với ánh nhìn sắc lẹm, ra lệnh.

“Kiểm tra xem có dấu vết nào không. Ai làm được như này chắc chắn không phải tay mơ.”

“Dạ rõ!”

Anh tân binh lật tung mấy đống rác xung quanh, nói.

“Dù không biết là ai, nhưng họ làm sạch đẹp thế này thì việc dọn dẹp cũng nhẹ nhàng hơn.”

“Phải đấy. Gọn gàng thế này thì có thể tặng cho bên nghiên cứu quái vật cũng được. Không hiểu sao cao thủ đó lại không xử lý luôn xác chết mà bỏ đi nhỉ?”

Hyejin nói với giọng mỉa mai, rồi đeo găng tay trắng vào và mở to miệng con cóc. Loại quái vật giống cóc này nổi tiếng với bản năng nuốt sạch bất cứ thứ gì chạm vào lưỡi nó, chưa kể chúng còn tiết ra nọc độc và dung dịch axit cực mạnh gây phiền phức. Những con cóc ngoan hiền như trong truyện cổ tích thực ra chẳng khác nào kỳ lân thần thoại.

Dù sao thì, trên đường thoát ra khỏi cổng không gian, con cóc này có thể đã nuốt phải ai đó, nên việc kiểm tra kỹ lưỡng là cần thiết. Hyejin rút ra đèn pin từ không trung, soi khắp miệng con cóc. May mắn thay, chỉ thấy một vài chai nhựa đang tan dở chứ không có dấu vết con người. Hoàn tất kiểm tra, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Có vẻ như nó chưa nuốt ai cả…”

Trong khi đó, cậu lính mới vẫn đang dùng máy quét radar rà soát khắp con hẻm, rồi bỗng gọi Hyejin với vẻ mặt thất vọng.

“Chị ơi, người hạ con cóc này thực sự là một tay chuyên nghiệp. Không để lại chút dấu vết nào luôn.”

Hyejin phủi tay đứng lên, chau mày nghi hoặc.

“Người đó chắc chắn đã dùng năng lực mà? Em kiểm tra kỹ xem, thật sự không có dấu vết nào à?”

“Em đã kiểm tra kỹ rồi! Nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của năng lực, thậm chí là chút dấu vết cũng không có. Hoàn toàn sạch sẽ.”

“Không lẽ… người đó bắt con quái này bằng tay không?”

Câu nói vô tình chạm gần sát sự thật, nhưng tất nhiên Hyejin không thể nào biết được điều đó, cô chỉ lắc đầu, cảm thán.

“Chậc, hẳn lại là một trong mấy tay cao thủ giấu nghề rồi. Sao trên đời lại có nhiều thợ săn giấu tài thế không biết. Toàn truyện tranh với tiểu thuyết bày ra mấy trò này, đúng là làm hư hết bọn trẻ.”

Cô tắt đèn pin, đứng dậy, cậu lính mới cũng thu máy quét radar về không trung. Hyejin vươn vai, xoay người để giãn cơ mỏi mệt.

“Dù sao, một con quái cấp 4 chạy ra ngoài mà không gây thiệt hại nào về người hay công trình thì cũng là may mắn. Mang xác con cóc về rồi trở về trụ sở thôi. Hôm nay em sẽ viết báo cáo nhé.”

“Dạ, thưa chị. Em sẽ ghi xử lý quái vật là ai đây?”

“Ghi là không rõ danh tính đi, chứ còn gì nữa.”

“Rõ. Nhưng mà, chị ơi…”

“Sao? Có chuyện gì?”

Cậu lính mới khẽ cau mày rồi ngập ngừng hỏi.

“Chị có ngửi thấy mùi hành lá không ạ?”

“…Giờ cậu nói mới để ý.”

Hyejin hít hít vài lần, rồi chỉ nhún vai, đáp nhẹ nhàng.

“Có lẽ con cóc ăn phải cọng hành nào đó rơi vãi trên đường. Mà thôi, xong việc rồi, chiều nay đi ăn tối nhé?”

“Dạ vâng. Quán canh giải rượu vẫn như mọi khi chứ ạ?”

“Ừ, quán quen thôi.”

Lúc này, trong một quán canh giải rượu cũ kỹ có vẻ đã tồn tại hàng chục năm.

―“Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!”

―“Cha! Sao cha có thể làm vậy với con chứ!”

―“Thật ra… các con là anh em!”

“Trời đất ơi…”

Trên chiếc TV màn hình đen trắng của quán, kênh truyền hình cáp đang chiếu lại chương trình “Phòng khám tình yêu hay chiến tranh” nổi tiếng. Một người đang ngồi tại chỗ ngồi lý tưởng, vừa chăm chú xem vừa tay lột từng tép tỏi.

―“Đừng có làm khó tụi nhỏ, ông à! Đến ông cũng chẳng phải là hoàn hảo gì cho cam!”

―“Mẹ vợ, xin đừng can ngăn! Đây là chuyện hôn nhân của con!”

―“Tôi định giấu kín điều này suốt đời, nhưng giờ không thể nữa. Thật ra… chúng ta cũng là anh em!”

“Chờ chút, mẹ vợ và con rể là anh em sao?”

Đôi tay bận rộn chợt khựng lại, một nhánh tỏi lăn ra bàn. Chẳng kịp hiểu thêm, khi tỉnh táo lại, màn hình đã chuyển sang hình ảnh vị luật sư hói đầu tuyên bố tạm nghỉ và hẹn gặp lại sau bốn tuần, để hai bên suy nghĩ. Đôi tay đông cứng hồi lâu mới trở lại nhịp điệu lột tỏi khi đoạn quảng cáo kết thúc. Khi đống vỏ tỏi đã chất đầy, người ngồi tại đó đứng dậy.

“Hết rác rồi nhé~”

Cất giọng ngân nga, người ấy với dáng cao ráo hơn hẳn mức trung bình, vừa đi ngang quán vừa tiện tay mang túi vỏ tỏi đi đổ. May mắn thay, dù mái đầu gần như chạm trần nhà, nhưng việc đi lại không gặp trở ngại.

Nhẹ nhàng đổ vỏ tỏi vào thùng rác, người đó liếc đồng hồ. Vẫn còn chút thời gian trước giờ mở cửa cho bữa tối. Anh đảo mắt nhìn quanh quán, rồi bất chợt nhíu mày.

“Chà, đáng lẽ phải dùng thứ gì khác để đánh mới phải…”

Thở dài, anh thu dọn quanh chỗ ngồi rồi tiến ra cửa. Anh gỡ tấm biển “Giờ nghỉ trưa từ 2h đến 5h” và thả nó xuống bàn phía trước, nơi ánh mắt anh lướt qua lúc trước.

Dưới tấm biển được vứt lại tùy ý là chiếc giỏ vải họa tiết dâu tây nhăn nheo, trống không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play