Tóc đen và khăn quàng trắng. Chiếc mặt nạ duy nhất không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác.
“Chẳng phải đây là xâm phạm quyền riêng tư sao?”
Nhân vật được vẽ trong cuốn sách này không ai khác ngoài Hunter J, chính là Cha Eui-jae. Anh nên gọi đây là hành vi vi phạm quyền hình ảnh, hay xâm phạm bản quyền chiếc mặt nạ? Chỉ vì anh bị cho là đã chết, liệu việc sử dụng hình ảnh của anh một cách tuỳ tiện như vậy có quá mức không?
Thật ra, đây không phải cuốn sách duy nhất có sự xuất hiện của J. Có lẽ vì mọi người nghĩ rằng có thể thoải mái sử dụng tên của J khi anh đã qua đời, hoặc vì anh là một nhân vật tiện lợi để minh họa thời kỳ hậu “Ngày Khe Nứt”, J xuất hiện trong đủ loại phương tiện truyền thông, thường xuyên chẳng kém gì Jung Bin.
Nhìn thấy bản thân trên TV không khiến anh bận tâm nhiều, nhưng khi thấy hình ảnh mình được in ra thế này, cảm giác lại có chút kỳ lạ. Có lẽ anh nên thành lập một quỹ từ tiền bản quyền để kỷ niệm lần thức tỉnh cấp S của mình. Cha Eui-jae trong lòng ngổn ngang, bặm môi rồi ra hiệu cho Park Ha-eun đi đến quầy tính tiền.
“Ba mươi ngàn won nhé.”
Giá của hai bát canh giải rượu đây mà.
Cha Eui-jae thản nhiên lấy tiền trong ví ra trả, cầm cuốn sách trong tay, rồi nắm tay Park Ha-eun bước ra khỏi hiệu sách.
Từ sau “Ngày Khe Nứt”, giá cả tăng như ngựa hoang thoát cương. Ngay cả món canh giải rượu ở quán của bà cụ, từng có giá bảy ngàn won, nay cũng đã lên đến mười lăm ngàn won do chi phí nguyên liệu tăng cao. Thế mà so với giá ở khu vực này, như vậy vẫn được xem là rẻ. Có lẽ vì vậy mà rất nhiều Hunter ghé qua… dù họ dư dả tiền bạc.
“Chú.”
“Hửm?”
Tiếng gọi bất ngờ kéo Cha Eui-jae ra khỏi dòng suy nghĩ. Park Ha-eun chỉ vào cuốn sách trong tay còn lại của anh.
“Con muốn cầm sách.”
Vì cuốn sách không quá nặng với một đứa trẻ, anh liền đưa cho cô bé. Park Ha-eun buông tay chú ra, ôm cuốn sách bằng cả hai tay, trông vô cùng hạnh phúc vì có được thứ mình thích.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi đâu à? Chú sẽ đưa con về nhà, sau đó đến quán để chuẩn bị cho ca tối.”
“Chán chết.”
Park Ha-eun bĩu môi trước câu trả lời không chút do dự, rõ ràng muốn được đi cùng chú đến quán. Cha Eui-jae nhún vai, tỏ ý không còn cách nào khác.
“Phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho ca tối. Chú sẽ mua kem cho con, về nhà ăn cùng bà nhé.”
“…Được ạ.”
Anh xoa đầu cô bé tròn trĩnh đang miễn cưỡng gật đầu, cả hai bước đi sóng đôi. Dù sao đi nữa, nhìn dáng vẻ Park Ha-eun bám lấy anh, Cha Eui-jae cũng thấy vô cùng đáng yêu, liền đặt tay lên đôi vai nhỏ của cô bé.
Hôm nay, như thường lệ không phải với tư cách Hunter J, mà là Cha Eui-jae, anh sẽ nấu canh giải rượu cho các Hunter. Công việc ở quán canh giải rượu diễn ra như sau:
Sáu giờ sáng, quán mở cửa. Các Hunter vừa trải qua năm vòng nhậu thâu đêm sẽ ghé quán để làm vòng thứ sáu, hoặc những người bù đầu trong công việc tăng ca lê lết đến, nhanh chóng tìm chỗ ngồi. Khách lúc này phần lớn giống như xác sống. Những câu gọi món thường là:
“Ơ… bạn?”
“Vâng, hai bát canh giải rượu.”
Nghe đi nghe lại, Cha Eui-jae từng nghĩ hay là nhận thêm nghề phiên dịch ngôn ngữ xác sống làm công việc thứ ba của mình.
Sau khi đám xác sống lảo đảo rời đi, khách hàng bình thường hơn bắt đầu xuất hiện. Họ đa phần đến ăn sáng trước giờ làm, mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn đám xác sống kia.
Rồi đến giờ ăn trưa, từ 11 giờ 30 đến 2 giờ chiều. Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của quán. Khách hàng phần lớn là các Hunter, ùa vào như sóng, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Đôi khi, một Hunter nhận được lệnh khẩn cấp, bỏ dở bữa ăn và chạy ra ngoài, khiến các Hunter khác không khỏi thông cảm. Nhìn cảnh một Hunter rời đi, bỏ lại bát canh giải rượu yêu thích, ai nấy đều hiểu ngày mai rất có thể người tiếp theo là họ.
Sau giờ ăn trưa hỗn loạn, Cha Eui-jae treo biển thông báo giờ chuẩn bị nguyên liệu. Khoảng nghỉ này rất cần thiết để vận hành quán ăn chuyên phục vụ những chiếc dạ dày vô đáy của các Hunter. Lúc này, anh sẽ tranh thủ đón Park Ha-eun từ trường, rửa đống bát đĩa chất chồng và chuẩn bị nguyên liệu cho ca tối.
Cuối cùng, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối là ca tối. Dù bữa trưa đã rất bận rộn, ca tối ở quán canh giải rượu còn nhộn nhịp hơn. Ngoài sự tương đồng với giờ trưa, việc xử lý các Hunter đòi thêm một chai soju thực sự là phiền phức.
Nhìn cảnh họ giấu chai rỗng để gọi thêm rượu khiến anh chỉ biết thở dài. Lần nào cũng vậy, họ giấu chai vào kho đồ. Dù không bị say bởi rượu thông thường, họ vẫn cứ gọi soju. Cha Eui-jae chẳng thể hiểu nổi tâm lý này.
“Ahh…”
Lúc này đã 10 giờ 20 tối. Sau khi dùng muôi inox “đuổi khéo” vị khách cuối cùng còn nấn ná, quán ăn trở lại sự tĩnh lặng thường lệ. Vừa vươn vai vừa lau bàn, Cha Eui-jae thở dài nặng nề. Một ngày làm việc vất vả nữa đã qua.
Sau khi lau dọn bàn ghế, quét sàn, rửa sạch đống bát đĩa, anh cầm giỏ tỏi ở góc bếp rồi ngồi xuống một chiếc bàn cạnh quầy thu ngân. Sống trong căn phòng nhỏ kiêm kho chứa đồ gắn liền với quán canh giải rượu, việc đóng cửa và mở cửa quán dĩ nhiên đều do anh đảm nhiệm.
Vừa bóc tỏi một cách thuần thục, Cha Eui-jae vừa nghĩ:
“Sống thế này cũng không tệ.”
Không phải nhận lệnh triệu tập từ Cục quản lý, cũng chẳng phải chiến đấu với lũ quái vật, chỉ ngồi đây bóc tỏi—đây là một kiểu hưởng thụ. Có lẽ, đây chính là cuộc sống anh từng mong muốn.
Điều khiến anh bận lòng gần đây là tình trạng đôi chân của bà cụ. Dạo này bà đi lại khó khăn hơn, vì vậy phần lớn công việc trong quán đều do Cha Eui-jae đảm nhiệm. Anh cần đưa bà đi khám, nhưng nếu phải phẫu thuật thì sao?
Anh thở dài não nề. Đóng quán một ngày đã khó vì quán lúc nào cũng đông, chi phí phẫu thuật lại càng là vấn đề lớn hơn. Không giống J, người sống mà không phải lo lắng về tài chính, Cha Eui-jae thì khác. Quyết định sống lặng lẽ, anh đã quyên toàn bộ tài sản cho Quỹ Khe Nứt Biển Tây. Số tiền hỗ trợ hàng tháng nhận được không đủ để trang trải chi phí phẫu thuật.
Nhíu mày suy nghĩ, anh tiếp tục bóc tỏi, lòng không yên.
“Nếu tình hình trở nên tồi tệ, mình có lẽ phải bí mật vào hầm ngục, kiếm ít chiến lợi phẩm đem bán.”
Chiến lợi phẩm từ hầm ngục có giá rất cao, có lẽ sẽ đủ để trả chi phí phẫu thuật. Đang cân nhắc cách thực hiện, đột nhiên chiếc điện thoại ở quầy vang lên. Cha Eui-jae vừa nhấc máy vừa tiếp tục bóc tỏi.
“Xin chào, đây là quán canh giải rượu.”
Anh chuẩn bị nói quán đã đóng cửa và không nhận giao hàng, nhưng giọng nói không ngờ tới ở đầu dây bên kia khiến anh khựng lại.
—“Bà… nói sao đây, Eui-jae à…”
“Bà?”
Đầu dây bên kia là bà cụ. Giọng bà khẽ run rẩy, có điều gì đó không ổn. Cha Eui-jae nín thở, chờ đợi bà nói tiếp. Một lúc sau, bà cất lời.
—“Ha-eun mất tích rồi.”
“Cái gì? Ha-eun mất tích sao?”
Cha Eui-jae bối rối siết chặt chiếc điện thoại. Bà cụ, cố gắng bình tĩnh, vội vàng nói tiếp.
—“Ha-eun không thấy đâu nữa. Bà không biết nó rời đi lúc nào mà bà không để ý. Thời buổi này nguy hiểm lắm, nó lại ra ngoài một mình…”
Cha Eui-jae liếc nhìn đồng hồ. 10 giờ 20 tối. Thời điểm này quá muộn để một đứa trẻ ra ngoài một mình. Anh gạt bỏ những suy nghĩ đen tối đang lấp đầy tâm trí.
“Cháu sẽ liên lạc với cảnh sát trước. Sau đó cháu sẽ ra ngoài tìm, bà cứ bình tĩnh, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Anh cố ý nói với giọng vui vẻ, đặt dao và giỏ tỏi xuống. Bà cụ lo lắng hỏi.
—“Mọi chuyện… chắc ổn cả chứ?”
“Vâng, bà đừng lo quá.”
—“Con cẩn thận nhé. Ha-eun chắc không đi xa đâu, đúng không? Đừng ở ngoài muộn quá, mau về sớm nhé.”
“Vâng. Cháu sẽ gọi lại cho bà ngay.”
Sau khi gác máy, hình ảnh Park Ha-eun vui vẻ khi mua cuốn sách hiện lên trong đầu anh. Chuẩn bị bước ra ngoài, khuôn mặt Cha Eui-jae lúc này đã trở nên nghiêm trọng, trái ngược hẳn với giọng nói trấn an ban nãy. Anh đang trấn an chính mình.
Đeo mặt nạ lên, Cha Eui-jae mở cửa quán, bước ra ngoài. Sau khi khóa cửa, anh treo tấm biển đỏ “Đã đóng cửa”. Không khí đêm nay lạnh hơn anh nghĩ.