“Tôi thật sự phải đi rồi. Có một đứa bé tiểu học đang lang thang ngoài đường vào giờ này. Anh không lo lắng cho một đứa trẻ cô đơn đi bộ trên phố vào ban đêm sao?”
Câu nói đầy cảm xúc, đủ để trở thành lời thuyết minh trong một quảng cáo công ích.
Mong là có tác dụng. Cha Eui-jae nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ phòng độc đen kịt, khó đoán, trong lòng thầm cầu nguyện.
“Phải ha, đúng là như thế.”
Thế nhưng, lời cầu khẩn của Cha Eui-jae nhanh chóng tan biến khi giọng điệu của người đàn ông đeo mặt nạ vẫn thong dong như cũ. Thậm chí, câu nói đó còn mang ý như chế nhạo rằng chiêu trò này chẳng có tác dụng gì.
Mặt nạ phòng độc gật đầu vài lần, sau đó lấy điện thoại từ túi áo, gõ gõ gì đó, rồi giơ nó lên khoe như muốn nói gì đó.
“Mấy đứa của tôi sẽ giúp cậu tìm đứa trẻ đi lạc. Chờ chút nhé?”
Nhưng Cha Eui-jae cũng không phải dạng vừa. Anh lập tức từ chối dứt khoát:
“Không, tôi không đồng ý. Tôi sẽ gọi cảnh sát. Nhờ đến những chỗ dựa của nhân dân thì vẫn tốt hơn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT