“Xin lỗi, tôi có thể dùng điện thoại một chút không?”
“Ôi trời, cứ dùng đi.”
“Cảm ơn ạ.”
Lời nói vừa dứt, Eui-jae nhanh chóng tiến về quầy trong tiệm, nhấc chiếc điện thoại cũ kỹ lên và nhập số liên lạc trực tiếp của Giám đốc Cục Quản lý Những người thức tỉnh mà chỉ riêng cậu biết. Bàn tay nhấn số của anh không ngừng run rẩy. Tuy nhiên,
―Số mà bạn vừa nhập không tồn tại. Sau tiếng bíp, xin vui lòng…
Mang theo chút hy vọng mong manh, anh thử quay lại lần nữa nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Eui-jae từ từ hạ chiếc điện thoại xuống. Trái tim anh như thể bị tạt một xô nước lạnh, bỗng đập nhanh dồn dập khiến anh bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Có phải thật sự mình đã rơi thẳng xuống đây từ tám năm sau không? Hay… mình đã chết thật rồi?
Nhưng anh không thể chắc chắn điều gì cả. Có thể Giám đốc chỉ đơn giản là đã thay đổi số liên lạc. Eui-jae cố gắng không nhìn nhận tình huống này theo hướng tiêu cực. Khi quay người lại, định bước ra khỏi cửa hàng, anh chợt nhớ ra một điều quan trọng.
Trong túi không có đồng nào. Trước khi vào hầm ngục, anh chỉ mang theo các loại vật phẩm tiêu hao như thuốc hồi phục, vì thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thậm chí những chai thuốc cuối cùng cũng đã sử dụng hết, chẳng còn lại chút gì. Anh thật sự là kẻ không xu dính túi, đến tiền ăn cơm cũng không có…
Eui-jae lén lút nhìn bà cụ, rồi dè dặt cất tiếng.
“Bà ơi…”
“Chi vậy?”
“Cái này… cháu… ờm…”
Anh ngập ngừng, chỉ có thể bối rối xoa xoa vạt áo của mình mà không nói thành lời. Bà cụ lặng lẽ nhìn anh, rồi từ từ bước lại gần, cầm lấy bàn tay chưa lành vết thương của anh bằng đôi tay nhăn nheo, chai sần.
“Thôi, không cần nói nữa.”
“Dạ?”
“Lần sau lại ghé đây mà ăn.”
Hai tờ tiền giấy mười nghìn đồng nhăn nhúm được bà đặt vào tay anh. Eui-jae im lặng, chỉ có thể cúi đầu nhận lấy mà không biết phải nói gì. Sau đó bà cụ bước vào phòng bên cạnh nhà bếp, rồi quay ra với một chiếc áo khoác xanh lục cũ kỹ và chiếc mũ đen.
“Mặc vào mà đi.”
“Không cần đâu ạ, cháu ổn mà. Thật sự ổn.”
“Trời sáng rồi, cậu mặc cái kiểu đó ra đường sẽ bị người ta bắt lại mất. Mặc vào đi.”
Lời bà cụ nói không sai chút nào. Khi Eui-jae cởi chiếc áo khoác rách nát của mình ra, ánh mắt anh bất chợt chạm đến chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay trái. Đó là vật anh đã mang theo từ lúc vừa thức tỉnh. Đây rồi! Eui-jae liền tháo vội chiếc đồng hồ, đưa cho bà cụ.
“Bà ơi, cái này.”
“Cái gì đây?”
“Đồng hồ đeo tay ạ. Giờ cháu chỉ có mỗi thứ này thôi.”
“Thôi, không cần. Bà không lấy đâu.”
“Không, bà cứ nhận đi. Nếu không thì xem như cháu gửi lại. Sau này cháu sẽ quay lại lấy.”
Eui-jae cẩn thận đặt chiếc đồng hồ vào tay bà cụ rồi đội mũ lên, cúi đầu chào rồi bước nhanh ra khỏi cửa tiệm. Dù bà cụ gọi với theo, anh cũng cố ý không đáp lại, chỉ cắm đầu chạy.
Chạy được một đoạn, anh ngẩng lên nhìn bầu trời. Ánh sáng đã bắt đầu chiếu rọi. Người dân đứng xếp hàng dài ở trạm xe buýt, đường phố chen chúc xe cộ, người người mệt mỏi bước đi trên vỉa hè ẩm ướt. Ai nấy đều đi theo con đường riêng của mình.
Cảnh tượng ấy thật yên bình, nhưng với Eui-jae, lại vô cùng xa lạ. Hàn Quốc của hiện tại, mà anh đoán là tám năm sau, khác biệt quá nhiều so với ký ức của anh. Eui-jae nhìn vào cuộc sống bình dị ấy bằng ánh mắt trống rỗng, cảm giác như trong lòng mình có một khoảng trống sâu thẳm.
Bỗng nhiên,
Tiếng còi chói tai vang lên xung quanh. Mọi người lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó. Hai cậu học sinh trong bộ đồng phục nói chuyện rôm rả.
“Chết tiệt, ba mươi phút nữa cổng sẽ mở.”
“Không biết có thấy được các thợ săn không nhỉ? Nếu có thợ săn hạng cao đến thì mình quay video rồi đăng lên YouTube.”
“Ừ, biết thế mang theo cả drone(*).”
…Cổng sẽ mở sao? Eui-jae ngơ ngác nhìn xung quanh. Dù là thông báo mở cổng, nhưng mọi người dường như rất bình tĩnh, không có vẻ ngạc nhiên như anh nghĩ. Có vẻ như chuyện này đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Bối rối, Eui-jae vội níu lấy một người phụ nữ đi ngang qua hỏi chuyện.
“Xin lỗi, có phải sắp mở cổng không?”
“Dạ? Vâng, vừa có tin nhắn cảnh báo mà anh không thấy sao?”
“À… dạ không, tôi ra ngoài mà quên điện thoại.”
“À ra vậy. Anh nhìn đây….”
Người phụ nữ đưa điện thoại ra cho anh xem tin nhắn.
[Phòng Quản lý Khe nứt]
Dự kiến 7 giờ 42 phút sáng ngày 14 tháng 11 sẽ xuất hiện cổng ở phía Đông của khu WIRYEDONG, quận SONGPA, Seoul. Cư dân hãy di tản đến nơi an toàn, trường hợp không thể di tản hãy liên hệ Cục Quản lý Những người thức tỉnh.
Cổng, nói một cách dễ hiểu là “cửa vào hầm ngục bất ngờ mở ra”. Thông thường, vị trí của hầm ngục được xác định trước, nhưng cổng lại xuất hiện bất ngờ ở không gian ngẫu nhiên. Nếu không được kiểm soát nhanh chóng, quái vật sẽ tràn ra từ đó. Nhưng làm thế nào người ta có thể nắm được vị trí và thời gian cổng mở trước?
Eui-jae đứng ngây người, mắt không rời khỏi màn hình. Thấy vậy, người phụ nữ liền nhẹ nhàng hỏi han.
“À… anh không sao chứ…?”
“À, vâng… không sao đâu. Cảm ơn vì đã cho tôi xem.”
Người phụ nữ thoáng nhìn anh với ánh mắt lo lắng, rồi cúi đầu chào và rời xa dần. Một lúc lâu đứng nhìn bóng người rời xa, cuối cùng Eui-jae cũng bước đi.
Trong tiếng ồn ào của động cơ xe cộ vọng lên từ mặt đường tấp nập, những âm thanh ám ảnh mà anh luôn cố quên đi lại vọng về, tràn ngập đôi tai. Tiếng xương gãy nát, da thịt bị đâm xuyên, tiếng cổ bị bẻ gãy, tiếng kêu cứu khẩn thiết… Hòa vào bức tranh bình yên của thành phố, những âm thanh quen thuộc ấy dội lên, kéo anh đứng khựng lại. Và Eui-jae tự hỏi:
Những sự hy sinh đó, liệu có ý nghĩa gì không?
Một thế giới sau tám năm không có J, bình yên và hoàn hảo đến thế. Trước mắt anh là cảnh tượng mà anh từng khát khao biết bao.
Những con đường nhựa vỡ vụn, xe buýt bị quái vật đạp nát, tòa nhà đổ sụp, hàng cây ven đường cháy xém, mọi người trốn tránh sợ hãi không dám lên tiếng khi nguy cơ quái vật xuất hiện. Mọi thứ sống động, rõ ràng như thể mới chỉ xảy ra hôm qua.
Eui-jae từng thật lòng cầu nguyện, xin cho mọi người có một cuộc sống không còn sợ hãi. Dù anh có thể không có mặt trong thế giới ấy. Nhưng khi chứng kiến sự bình yên này, anh lại thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác lạ lẫm không thể gọi tên.
Nếu J người mà tất cả cho rằng đã chết tám năm trước, quay trở lại, liệu điều gì sẽ thay đổi? Ngay khi cái tên J vang lên, sự yên bình của thế giới này chắc chắn sẽ bị phá vỡ. Mọi người sẽ lao vào truy hỏi không ngừng. Tất cả đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong khe nứt ấy, tại sao chỉ có mình anh sống sót, vì sao lại mất tận tám năm để thoát ra.
Eui-jae chậm rãi lau mồ hôi lạnh. Cảm giác nhói lên trong dạ dày như có thứ gì đó xoắn chặt lại.
Anh nghĩ đương nhiên cần phải thông báo cho thế giới biết về sự hy sinh của các đồng đội. Những khuôn mặt, những cái tên đó…anh nhớ rõ từng người, cả cách họ rời đi.
Nhưng mà…
“Eui-jae à, nhớ kỹ nhé.”
“Thế giới đã đổi thay, và con có sức mạnh, nên ai cũng sẽ dựa vào con. Họ mong con sẽ bảo vệ tất cả.”
“Nhưng Eui-jae à, con vẫn còn trẻ mà…”
“Không cần phải cứu lấy cả thế giới đâu.”
“Chạy trốn cũng được.”
Eui-jae bất chợt nhớ đến lời khuyên của dì khi bà đặt tay lên vai anh, nói như khuyên nhủ.
Lúc ấy, khi Eui-jae bị cuốn vào khe nứt và mất gia đình, anh tỉnh thức với sức mạnh, còn dì anh – người cũng vừa mất đi hai người con – trở thành một thợ săn hạng B. Hai người sống sót sau địa ngục đó, gắn bó với nhau như người thân. Dì cũng là người đã khuyên anh giấu đi thân phận của mình.
“Giờ thì con hiểu rồi, dì à.”
Cha Eui-jae đưa tay lên mắt, nhẹ nhàng lau đi hơi nước mờ nhạt nơi khóe mắt.
Hunter J đã chết. Còn Cha Eui-jae, chẳng ai biết anh là ai. Thậm chí không ai biết đến sự tồn tại của anh. Dù tám năm đã trôi qua, Cha Eui-jae tuổi hai mươi vẫn mãi là Cha Eui-jae tuổi hai mươi. Hình ảnh của dì khi chúc mừng sinh nhật anh vẫn còn sống động trong tâm trí. Nhưng giờ đây, với thế giới này, anh đã là một người đàn ông hai mươi tám tuổi.
Giữa dòng người qua lại, không ai để ý đến anh. Eui-jae đứng im giữa đám đông, lặng lẽ, cô độc.
Và rồi, cuối cùng, Eui-jae quyết định bỏ chạy.
Vài tháng sau… tại quán canh giải rượu.
Vừa định vào bếp rửa đống chén bát tồn đọng, Eui-jae đành quay ra ngoài vì những tiếng gọi liên tục từ khách.
“Ở đây, tính tiền!”
“Vâng, chờ chút nhé.”
Sau thời gian làm việc ở quán này, Eui-jae nhận ra một sự thật quan trọng. Dù đã “chuyển nghề” thành nhân viên phục vụ tại quán canh giải rượu, anh không thể nào che giấu hoàn toàn sức mạnh của mình.
“Ở đây, cho thêm chút kim chi và củ cải muối nhé!”
“Cho thêm vài trái ớt xanh nữa!”
“Vâng, chờ chút nhé.”
Quán này, đông khách thì thôi rồi. Nói chính xác hơn là đông những thợ săn ăn nhanh và ăn nhiều. Bởi vậy, Eui-jae cứ phải giả vờ là người bình thường hơi khỏe và nhanh nhẹn một chút, thỉnh thoảng đành dùng chút năng lực thức tỉnh của mình.
“Ở đây có lọ tiêu không? Mượn chút được không nhỉ?”
“À, vâng.”
“Cảm ơn nhé.”
“Ăn xong rồi thì nhanh chóng nhường chỗ đi nào! Phải ăn nhanh còn vào hầm ngục nữa!”
“Để bọn này lau bàn giúp. Lấy cái khăn kia dùng được chứ?”
“Cứ đưa ớt đây, để bọn này thái hộ cho.”
“Thằng này là Hunter hạng B đấy. Vũ khí chính là kiếm nên thái giỏi lắm.”
Trong thoáng chốc Eui-jae quay vào bếp, các thợ săn đã nhanh chóng phân công công việc như thể đang chuẩn bị tấn công một hầm ngục mới mở.
Khẽ thở phào khi tạm thoát khỏi đám đông ồn ào, anh lấy từ tủ lạnh ra một hũ kim chi và củ cải muối, rồi nhắm mắt thở nhẹ một hơi. Eui-jae, với ánh mắt vô hồn, máy móc di chuyển cơ thể.
“Có khi phải sớm sắp xếp quầy kim chi và ớt tự phục vụ.”
Eui-jae khéo léo mang kim chi, cơm và một túi ớt ra bàn, mắt đảo một vòng, nhắm đến Hunter hạng B cho nhiệm vụ thái ớt.
“Cậu kia, thái ớt xanh giúp nhé, rồi lấy kim chi, củ cải muối và cơm ở kia luôn. Để tôi tính tiền cho.”
Theo chỉ dẫn, các Hunter chia nhau làm việc chẳng khác gì lúc hợp sức trong một cuộc chinh phạt. Hunter hạng B nhanh nhẹn thái ớt bằng con dao ngắn, hạng C dùng kẹp gắp kim chi và củ cải muối vào bát, trong khi những người khác xếp hàng chờ đến lượt. Eui-jae, tay quẹt thẻ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấm áp ấy.
Đây chính là sự bình yên mà anh đã bảo vệ… hay sao?
Cựu Hunter hạng S đầu tiên của Hàn Quốc, người từng đứng đầu bảng xếp hạng, là Hunter J - người đã khép lại khe nứt cấp 1 ở biển Tây tám năm trước và ra đi trong lòng dân chúng như một anh hùng quốc dân. Không ai biết đến tên thật của anh, Cha Eui-jae.
“Cảm ơn quý khách. Xin chào, mấy người vào đi ạ. Có mấy người nhỉ?”
Công việc hiện tại của anh là nhân viên phục vụ ở quán canh giải rượu.