Nép mình sâu trong một con ngõ cũ kỹ, có một nhà hàng nhỏ chẳng cần biển hiệu vẫn thu hút không ít thực khách. Duy chỉ có một tấm sticker ghi chữ “Canh giải rượu” dán hờ trên cánh cửa sắt cũ kỹ là manh mối duy nhất để người ta đoán được nơi đây là đâu, nhưng bên trong lại chật kín khách. Đông đúc bên trong là thế, ngoài cửa còn có một hàng dài đang đứng chờ.
Thực đơn chỉ duy nhất món canh giải rượu giá mười lăm nghìn won và vài loại rượu. Gần đó, trên bức tường ngay cạnh thực đơn, là một tấm poster bạc màu cùng tấm giấy ký tên được dán bằng băng dính sơ sài. Tất nhiên, đó không phải là chữ ký của ngôi sao nổi tiếng…
Canh giải rượu ngon nhất – Thợ săn Bae Won-woo
Thịt bò hầm hảo hạng! – Thợ săn Yang Hye-jin
Phải, là chữ ký của thợ săn.
Và ở giữa đám đông, một thanh niên với mái tóc đen khéo léo lượn lách. Anh mặc chiếc hoodie xám khoác lên chiếc tạp dề đen in logo của một nhãn rượu soju, tay khéo léo cầm khay với những chiếc bát đất sôi sùng sục, di chuyển linh hoạt trong không gian chật hẹp của quán.
“Canh giải rượu đây ạ!”
“Ồ, cảm ơn cậu nhé.”
“Ông chủ, cho chúng tôi hai bát canh giải rượu nữa nhé!”
“Vâng ạ.”
“À, và thêm hai bát cơm nữa nhé!”
“Vâng, tôi sẽ mang ngay ạ.”
Thanh niên ghi nhớ chỗ ngồi bằng ánh mắt, rồi nhanh chóng quay vào bếp. Lúc ấy, từ phía sau vang lên giọng ồm ồm của một người đàn ông đầu trọc hỏi lớn.
“Này cậu, có thêm soju được không?”
“Không được đâu ạ. Đây là chai thứ hai của các anh rồi mà.”
“Gì thế nhỉ? Mới uống có một chai thôi mà?”
“Tôi thấy anh lén cất chai rỗng vào thùng rồi đấy. Không được thêm nữa đâu.”
Thanh niên chỉ vào dòng chữ trên mảnh giấy A4 cạnh thực đơn, những dòng viết nguệch ngoạc bằng bút lông đen như thể hiện sự cứng rắn của người viết.
Rượu soju giới hạn hai chai mỗi bàn
※Để phòng tránh khách say làm loạn
Cậu khéo léo thu dọn bát đĩa trên bàn bên cạnh, tay vẫn thoăn thoắt mang vào bếp. Người đàn ông trọc đầu ngượng ngùng lấy ra chai soju rỗng, trong khi người bạn ngồi đối diện cười cợt:
“Thấy chưa, tôi bảo rồi mà. Thằng nhóc đó nhạy như thần ấy, không thể qua mặt được đâu, mỗi bàn chỉ được hai chai thôi.”
“Trời, mắt thằng nhóc này sắc thật đấy. Tôi còn làm nhanh hơn cả khi bắt quái vật mà. Cậu nhóc này là thợ săn phải không?”
Chính xác.
Tuy nhiên, người ngồi đối diện lắc đầu:
“Đội trưởng Han cũng đã hỏi, cậu ấy bảo không phải.”
“Gì cơ? Giờ nổi lên mấy thứ như thế ấy… chắc là một ‘thợ săn ẩn danh’ hoặc không đăng ký rồi?”
“Thôi đi, cậu không biết mức phạt với những thợ săn không đăng ký à? Nếu mà cậu ấy là thợ săn ẩn danh, cậu ấy đã đi săn quái vật chứ ai lại ngồi đây làm thêm chứ?”
Lưng cậu thanh niên hơi khựng lại nhưng người đàn ông đầu trọc không để ý thấy. Ông ta gật gù đồng ý:
“Ừ nhỉ, những kẻ giấu sức mạnh thường thích thể hiện ra ngoài, làm như thần thánh vậy ấy.”
“Đội trưởng Han đang để ý cậu ấy đấy, cứ mong cậu ấy giác ngộ để mời về đội. Nếu trước khi giác ngộ đã giỏi thế này thì sau đó ít nhất cũng phải hạng B ấy chứ…”
Cậu thanh niên rảo bước vào bếp, bỏ lại phía sau những lời xì xào của các thợ săn. Rót nước vào chậu rửa, anh bật cười khẽ. “Có khi tôi còn giác ngộ trước cả các người ấy chứ.” Thay vì lãng phí thời gian để dắt các đàn anh tiền bối, anh còn khéo léo làm việc của mình…
Tên anh là Cha Eui-jae, người thanh niên có khả năng nhìn thoáng qua đã phát hiện chai soju rỗng lén cất giấu, kẻ sở hữu thể lực đủ để mang cả khay đầy bát đất sôi ùng ục mà lướt đi nhẹ nhàng. Anh là một thợ săn che giấu sức mạnh của mình, thế nhưng lại không màng đến lợi lộc từ việc săn quái vật trong hầm ngục, thay vào đó anh chọn gắn bó với quán ăn nhỏ cũ kỹ này – tất cả đều có lý do riêng.
***
Vài tháng trước, Eui-jae tỉnh dậy trong một bãi Anh nào đó. Không biết đã ngất đi bao lâu rồi. Anh chớp mắt liên tục trong nỗ lực mở mắt ra nhưng mọi thứ vẫn mờ nhòe. Cảm giác lộn xộn và uể oải dần hồi phục.
“Đây là đâu… Ọe!”
Ngay khi cái mùi hôi thối xộc vào mũi, dạ dày anh nhộn nhạo lên, anh lập tức nôn khan. Dù chẳng ăn uống gì, nhưng cơ thể mệt lử như bị ám ảnh sạch sẽ đến phát cuồng, khiến anh nôn mửa liên tục. Đầu óc quay cuồng, đến mức ngón tay cũng không còn sức mà nhấc lên.
Trong ký ức mờ nhạt, những con quái vật xa lạ tràn vào từ những đống đổ nát trắng xóa. Đúng rồi, trận chiến với con Basilisk xuất hiện vào cuối cùng, anh nhớ đã cắm thanh kiếm vào đầu nó. Và rồi…
Eui-jae cố nhướng mắt, thấy giữa bầu trời đêm đen tối hiện diện một cái hố đen khổng lồ. Tựa như điềm báo ngày tận thế, nhưng giờ đây nó đã trở nên quen thuộc đến mức khó có thể tưởng tượng bầu trời mà không có nó. Người ta gọi nó là “Hố Đen”.
Trong khe nứt không thể thấy Hố Đen, nghĩa là ajh đã quay lại thực tại. Khi nhận thức dần rõ ràng hơn, cơn đói bụng trỗi dậy.
“Đói quá…”
Phải tìm gì đó để ăn thôi. Eui-jae gượng đứng dậy, dựa vào đống rác ngổn ngang dưới chân. Anh vừa vịn tường lấy lại hơi thở, vừa lết từng bước như một sinh vật không xương, tựa vào tường mà di chuyển.
Mùi thịt nướng bỗng từ đâu bay đến. Eui-jae mở bừng mắt, bản năng khiến anh căng mắt tìm kiếm xung quanh. Cuối con hẻm, ánh sáng le lói phát ra từ một quán nhỏ không biển hiệu. Anh lảo đảo tiến tới đó.
Quán không biển, cũ nát. Qua khung kính cửa sắt, abh thấy một bà cụ đang ngồi gọt tỏi. Cụ chậm rãi quay đầu lại khi nghe tiếng động. Eui-jae dựa đầu vào kính, lẩm bẩm yếu ớt:
“Bây… giờ… có… đồ ăn không…?”
Toàn thân anh nhếch nhác, mặt mày xanh xao, đôi chân run rẩy, câu nói cũng lắp bắp đến không rõ lời. Nhưng bà cụ không hoảng sợ mà đứng dậy, mở cửa, nhẹ giọng:
“Sao đứng đó? Mau vào đây.”
Hơi ấm và mùi canh thịt từ trong quán lan ra. Eui-jae nhìn bà cụ với ánh mắt ngơ ngác.
“Bộ dạng gì thế này, ngã lăn dưới đất à? Hay là lại lạc trong cái dungeon (ngục tối) gì đó hả?”
“Ừm…”
Bà cụ chẹp lưỡi, vẫy tay bảo cậu ngồi rồi lặng lẽ đi vào bếp. Eui-jae ngập ngừng ngồi xuống chiếc bàn ở góc phòng. Không lâu sau, một bát cơm và tô canh nóng hổi được đặt trước mặt cậu.
“Ăn đi. Món giải rượu chưa xong.”
“…”
“Nếu không ăn thì đổ bỏ.”
Eui-jae nhìn bát cơm một lúc rồi cúi đầu cảm ơn bà cụ. Vừa dứt lời, cụ quay lại bếp, tiếp tục gọt tỏi.
Nhìn bát cơm trước mặt, anh đột nhiên đói cồn cào, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Nước dùng nóng hổi làm ấm bụng, cơn rét và đói lạnh bủa vây nãy giờ cũng dịu lại. Eui-jae nghĩ thầm, ánh sáng trong hẻm chắc là hào quang của bà cụ ấy, vừa nghĩ vừa ăn cơm chan canh.
Khi cơn đói đã được lấp đầy, Eui-jae bắt đầu để ý xung quanh. Một chiếc TV cũ trên kệ, vài tấm áp phích soju đã phai màu, quạt treo tường sờn cũ, và chiếc lịch cũ của một tổ chức nào đó. Đây là một quán ăn bình dân, lưu dấu của thời gian.
Bao lâu rồi kể từ khi anh bước vào khe nứt? Eui-jae nhìn chăm chú vào lịch treo tường.
“Năm… mấy nhỉ?”
Anh chớp mắt không tin nổi vào con số. Năm trên lịch treo tường đã qua thêm tám năm nữa. Anh dụi mắt nhưng những con chữ in trên giấy không hề thay đổi.
Eui-jae nín thở. Nhận thức vừa mới khôi phục lại bị lung lay. Trong sự hỗn loạn, anh lại đưa thìa lên miệng húp thêm miếng nước canh. Anh chỉ muốn yên ổn để trấn tĩnh đầu óc.
Đúng lúc ấy, TV phát ra giọng nói trầm lắng.
“…Cách đây tám năm, một khe nứt cấp độ 5 xuất hiện trên biển Hoàng Hải.”
Tám năm sao? Eui-jae lại nuốt thêm một ngụm canh.
“Khe nứt đột ngột nâng cấp lên cấp độ 1, chính phủ đã cử thêm một thợ săn cấp S là J cùng với 14 thợ săn cấp A và 30 thợ săn cấp B tiến vào. Khe nứt biến mất sau một tuần, nhưng… đáng tiếc là tất cả thợ săn đều không thể trở về.”
Trên màn hình hiện lên ảnh chân dung những người mà anh từng tìm kiếm giữa những đống xác chất chồng.
Trái tim Eui-jae bất giác nhói lên nhưng cố gắng phớt lờ, tiếp tục nhìn lên màn hình TV. Khi những bức ảnh thợ săn cấp B và cấp A lần lượt hiện ra, cuối cùng là tấm ảnh riêng của thợ săn cấp S J với chiếc mặt nạ đen che kín khuôn mặt.
“Ba tháng sau khi khe nứt biến mất, Cục quản lý thức tỉnh thừa nhận toàn bộ thợ săn đã tử vong.”
Chương trình trên TV tiếp tục, nhưng Eui-jae vẫn đơ người với chiếc thìa trống không trong miệng.
“Tất cả đều tử vong?”
Kể cả J sao?
Anh cứ đờ đẫn đưa thìa lên miệng, nhưng thực tế không hề múc được gì. Trên màn hình, một người đàn ông trung niên đang nói lời kết.
• Song Jo-heon │ Thợ săn cấp S │ Chủ guild Samra -
“Nếu không có J, đất nước chúng ta sẽ không còn tương lai. Tám năm trước, chúng ta đã mất đi một anh hùng ở Incheon. J cùng 44 thợ săn đã hy sinh để bảo vệ tương lai của chúng ta. Chúng ta có trách nhiệm nhìn về phía trước mà bước tiếp.”
Người đàn ông nhìn vào ống kính, giọng nói trầm buồn.
“Chương trình tưởng niệm tám năm của khe nứt cấp độ 1 Hoàng Hải, 『Gửi đến J』. Chúng tôi xin dừng tại đây.”
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ nhỏ “Chương trình này được thực hiện với sự hỗ trợ của guild Pado và Cục quản lý thức tỉnh.” Eui-jae trầm tư, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm.
“Toàn bộ thợ săn đã tử vong.”
“Chúng ta đã mất đi một anh hùng ở Incheon.”
“Chương trình tưởng niệm tám năm 『Gửi đến J』.”
Đây là mơ sao? Nếu nhắm mắt thật chặt rồi mở ra lại, liệu có tỉnh giấc không? Nhưng tất cả đều cho thấy nơi này chính là hiện thực. Hố đen vừa nãy, cái bụng no đầy từ bát canh xương cạn sạch trước mặt, hay chiếc thìa vô thức buông tay để rơi xuống, tất cả đều khẳng định điều ấy.
Eui-jae không giấu được vẻ ngỡ ngàng, đưa tay ôm đầu đầy bối rối. Toàn bộ thợ săn được cử đến khe nứt ở bờ Tây đều đã thiệt mạng sao? Theo những gì anh biết thì điều đó tuyệt đối không thể là sự thật. Hay nói cách khác, nó hoàn toàn không thể xảy ra.
Vì thợ săn J, Cha Eui-jae, chính là người duy nhất sống sót và hiện đang ngồi đây, ăn ngon lành bát canh nóng hổi này!