Vương Cửu Quý cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ. Hắn ra sức véo đùi mình, tức thì cơn đau trên đùi khiến hắn kêu lên “A” một tiếng.
Mình không phải đang nằm mơ.
Nhưng nếu không phải đang nằm mơ, làm sao giải thích được hết thảy mọi chuyện đang phát sinh trước mắt.
Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủn, đám thuộc hạ của hắn đã đổ rạp xuống đất, ấy vậy mà kẻ chủ mưu chỉ nhẹ nhàng giậm chân lên thềm đá, từ tốn phủi phủi bụi đất còn bám trên y phục. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng liền nhìn sang, dù ánh mắt đó trong trẻo, nhưng lại khiến Vương Cửu Quý toàn thân rét run.
Hắn chưa từng thấy qua một Hòa Yến như vậy.
Đúng, chắc chắn Hòa Yến không giống người trước mặt. Hòa Yến xinh đẹp cay nghiệt, ham hư vinh, thích chiếm tiện nghi. Nữ tử như nàng, trong thành Sóc Kinh nhiều vô số kể, đa số tâm cao hơn trời, nếu may mắn thì có thể làm thiếp của gia đình giàu sang phú quý nếu không cũng chỉ có thể gả cho người bình thường, cả đời ai ai oán oán mà sống. Hòa Tuy nuôi nấng nàng như tiểu thư, cả đời này Hòa Yến cũng chưa từng chạm qua đao thương roi kiếm, đôi tay kia không phải dùng để đánh đàn thì là vẽ tranh, ít nhất cũng không phải dùng để đánh người.
Nhưng vừa rồi, Vương Cửu Quý lại tự mình nhìn thấy đôi bàn tay xinh xắn kia khép lại thành quyền, một đòn giáng xuống liền đánh ngã tráng hán bên cạnh hắn. Hắn còn nhớ rõ cảm giác vừa mới nãy Hòa Yến nắm lấy cánh tay của hắn, thân thể của hắn còn chưa kịp tê dại thì cánh tay đã truyền tới cảm giác đau đớn, khiến hắn phải thảm thiết kêu gào. Đây đâu phải tay, còn cứng hơn cả búa.
Nữ nhân này thật đáng sợ, nàng ăn được thần đan diệu dược gì mà trong một đêm khí lực trở nên lớn như vậy, có thể một người đánh ngã mười mấy người?
Vương Cửu Quý có chút muốn khóc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play