Ban đêm, gió tràn từ khe cửa sổ lọt vào, thổi ánh nến hơi lay động. Bóng người bị kéo ngã trái ngã phải trên tường, Hòa Yến nhìn bạc vụn trước mặt, hỏi: “Chỉ có bao nhiêu đây?”
“Nô tỳ đã xin chưởng quầy cho nhiều một chút.” Thanh Mai khó xử nói: “Nhưng chưởng quầy nói những trang sức kia nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm được như vậy.”
Hòa Yến gật đầu: “Vậy ngươi lui xuống trước đi.”
Thanh Mai lui ra ngoài.
Hòa Yến nhặt từng khối bạc vụn bỏ vào lòng bàn tay, tổng cộng cũng chỉ có hai khối, nàng cảm thấy trái tim mình giống như cũng muốn vỡ tan.
Khi ở Hòa gia, tiền bạc không thiếu, nếu thật sự túng quẫn, tùy tiện cầm một món trang sức hay ngọc bội gì đó cũng có thể kiếm ít tiền. Sau này, nàng lên chiến trường không có chỗ nào cần dùng tới bạc, đợi trở về kinh thành, đồ bệ hạ ban thưởng lại chất đầy mấy cái sân Hòa gia.
Nàng nghĩ đến những vàng bạc châu báu ban cho Phi Hồng tướng quân, tùy tiện cầm một kiện tới, cũng có thể làm cho Hòa gia này giải quyết được tình thế cấp bách này. Nhưng hiện tại nàng lại không còn ở trong Hòa gia kia.
Hòa Yến nặng nề thở dài, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là “Một văn tiền cũng có thể hạ gục anh hùng”.
Kiếm bạc là một chuyện, ngoài ra nàng cũng muốn đi võ trường. Mỗi ngày lên núi đốn củi mặc dù có thể cường thân kiện thể, nhưng chung quy cũng chỉ vẻn vẹn là tăng cường thể lực, nếu muốn khôi phục như trước, nàng cần phải đi võ đài giao thủ với người khác, luyện bắn tên cưỡi ngựa thật mới là biện pháp nhanh nhất. Nhưng mà nếu làm như vậy, không biết Hòa Tuy lo lắng cho ái nữ chắc chắn sẽ không đồng ý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT