Trước cửa Nhạc Thông Trang, một nữ tử đầu đội trâm hoa ngăn Hòa Yến lại, dịu dàng nói: “Công tử, nơi này là sòng bạc.”
“Ta biết.” Hòa Yến lấy từ trong tay áo ra một khối bạc vụn quơ quơ trước mặt nàng ta: “Ta đến để đánh bạc.”
Nữ tử ngẩn người, còn không đợi nàng mở miệng, Hòa Yến đã đi vào.
Nữ tử đứng bên ngoài sòng bạc chính là đổ kỹ* của sòng bạc, khách nhân lui tới Nhạc Thông Trang đều không phú thì quý, bạc tiêu ra không đáng là gì, bởi vậy nàng ta cũng học được chút ít cách nhìn người. Nêu có người thoạt nhìn không giàu có lắm, nàng liền khuyên bảo người rời đi. Thứ nhất người nghèo ở bên trong đi lại, giẫm lên thảm thêu hoa không dễ nhìn. Thứ hai, người nghèo khốn xem bạc như mạng, một khi thua thì khóc lóc quằn quại, quấy rầy quý nhân hào hứng bỏ đi thì được không bằng mất.
*Thuật ngữ chỉ các kỹ nữ chuyên phục vụ trong các sòng bạc thời xưa.
Hòa Yến một thân y phục đã cũ, thoạt nhìn không giống thiếu gia nhà phú quý. Đáng tiếc đổ kỹ còn chưa kịp ngăn cản nàng, nàng đã không mời mà vào.
Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, tiếng người cười nói vang vọng khắp nơi. Từng gương mặt hiện lên sắc thái riêng: kẻ thắng thì hân hoan, tự đắc; kẻ thua lại cau có, vẻ mặt dường như không cam chịu, rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, gằn giọng: "Tiếp tục!"
Hòa Yến đi tới nhìn, nàng thầm nghĩ, thì ra sòng bạc thanh lâu quả nhiên danh bất hư truyền.
Hôm nay, nàng giáo huấn Vương Cửu Quý một trận, sau đó hỏi hắn một vấn đề là sòng bạc lớn nhất kinh thành là ở đâu. Loại lưu manh đầu đường như Vương Cửu Quý, nhất định sẽ không thể không biết. Quả nhiên, Vương Cửu Quý liền kể với nàng về Nhạc Thông Trang.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT