Lúc đi ra cửa, Hòa Vân Sinh hỏi: “Sao hôm nay tỷ* lại ra trễ như vậy? Lát nữa sẽ không giành được vị trí tốt.”
*Mình thấy mối quan hệ giữa hai người cùng dịu dịu lai rồi nên chuyển thành tỷ - đệ nha.
“Có chút chuyện.” Hòa Yến nói: “Không giành được vị trí tốt cũng không sao, dù sao bánh của chúng ta cũng ăn ngon hơn.”
Hòa Vân Sinh không còn lời nào để nói.
Hắn cảm thấy nói chuyện với Hòa Yến hiện giờ giống như một quyền đánh vào bông, khiến người ta giận cũng không thể nào phát tiết được. Hòa Yến cũng không còn hay nổi giận, tính cách cũng rất dễ chịu, không biết nên nói nàng lạc quan hay thiếu tâm nhãn* nữa. Ít nhất Hòa Vân Sinh đã lâu không thấy Hòa Yến vì chuyện gì mà buồn rầu.
* Không đủ tinh tế để nhận ra những điều quan trọng xung quanh
Lều bánh được bày ở trên một con phố nhỏ ở thành Tây, đối diện là Túy Ngọc Lâu - tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách đến khách đi, người qua kẻ lại chật như nêm cối, làm ăn nhỏ ở chỗ này đều rất dễ bán. Chỉ là lều chiếm diện tích không nhỏ, nhất định phải đến để chiếm vị trí tốt trước.
Hòa Vân Sinh bày từng chiếc bánh mận và lồng hấp.
Bánh mận hấp là một loại điểm tâm, dùng mận sống gọt bỏ vỏ, vứt đi hạt, sau đó chần sơ qua trong nước nấu từ bạch mai và cam thảo, thịt hạt thông, quả bàng, hạch đào làm thành nhân, nhét vào trong quả mận. Cuối cùng cho vào nồi hấp chín, bánh ra lò có vị chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, giá cả cũng không quá đắt. Hòa Vân Sinh bán bánh mận hấp ở đây mỗi tháng cũng đủ chi phí phụ giúp sinh hoạt cho cả nhà.
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí trở nên dễ chịu, thỉnh thoảng lại có người ghé qua mua một hai cái bánh, chờ đến khi mặt trời xoay đến mặt đông của Túy Ngọc Lâu thì hẳn là sẽ có thể bán hết.
Hòa Yến nhìn Hòa Vân Sinh làm việc, không thể không nói, Hòa Vân Sinh rất giỏi, làm cho nàng nhớ tới những hài tử trong binh doanh trước kia. Hài tử vào binh doanh phần lớn đều là con nhà nghèo. Nếu là thiếu gia nhà phú quý, người nhà nào lại nỡ để cho bọn họ đi tòng quân đánh giặc. Những hài tử nghèo kia ra chiến trường cũng chỉ vì cầu một miếng ăn. Cho nên trước đó, việc gì cũng làm, cái gì cũng có thể làm.
Tuy rằng nàng chưa từng nghèo, nhưng nàng cũng đã trải qua cuộc sống như vậy.
“Này, bán cho ta… Ơ, đây không phải Hòa đại tiểu thư sao?” Một thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hòa Yến.
Nàng ngước mắt nhìn, trước mặt là một nam tử mặt dài, búi tóc bóng loáng, đầu trâu mặt ngựa, mặc một thân bạch y, nhìn chẳng ra làm sao. Hắn giơ tay lên định khoác vai Hòa Yến, Hòa Yến lập tức nghiêng người né tránh.
Người nọ vồ hụt, có chút tiếc nuối rụt tay về, nói: “Đã lâu không gặp Hòa đại tiểu thư, mấy ngày nay không thấy nàng ra ngoài dạo chơi, hóa ra là tới bán bánh với Hòa thiếu gia. Sao nàng có thể làm loại chuyện này, vất vả biết bao.”
Giọng điệu như thể hai người rất quen thân.
Hòa Yến không hiểu, nhìn về phía Hòa Vân Sinh, Hòa Vân Sinh mặt đầy tức giận, hét lên với người nọ: “Vương Cửu Quý, ngươi tránh xa tỷ tỷ của ta một chút!”
“Tiểu tử thối, tỷ tỷ ngươi còn không từ chối, ngươi ồn ào cái gì.” Nam tử tên Vương Cửu Quý nói xong, lại cười tủm tỉm tiến tới gần, lấy từ trong ngực ra một vật, đưa cho Hòa Yến: “Hòa cô nương, tại hạ vẫn luôn nhớ nhung cô nương. Hộp phấn này là vật trước đó vài ngày ta đã mua, vốn muốn tặng nàng, may sao hôm nay vừa vặn gặp được, tặng cho nàng, không biết có thể có vinh hạnh được cùng nàng đi Tứ Thủy Tân đi dạo đạp thanh không?”
Một kẻ có bộ dáng như con cóc ghẻ, cố tình lại muốn làm hình tượng công tử văn nhã, Hòa Yến chỉ muốn bật cười. Hai đời trước sau gộp lại, nàng cũng đã gặp được không ít người, tốt xấu đều có, chỉ là đùa giỡn với nàng như vậy thì chưa từng.
“Ta còn phải bán bánh, không thể cùng công tử đạp thanh.” Hòa Yến uyển chuyển từ chối: “Hộp phấn này, công tử vẫn là để dành tặng cho người khác đi.”
Vương Cửu Quý ngây ngẩn cả người.
Hắn và Hòa gia cùng ở trên một con đường. Vốn Hòa Yến có một cha là giáo úy, người ngoài cũng không dám trêu chọc. Nhưng Hòa Yến cũng không phải cô nương an phận thủ thường gì, nàng rất thích tham những món lợi nhỏ. Bình thường chỉ cần tặng cho nàng một hộp son phấn, nàng liền có thể gọi một tiếng ”Cửu Quý ca ca”. Ấy vậy mà hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, nàng lại từ chối thẳng mặt hắn.
Vương Cửu Quý có chút mất mặt, nụ cười cũng không còn như vừa rồi, hắn nói: “Hoà đại tiểu thư sẽ không phải còn nhớ mong đến Phạm công tử chứ, dù gì Phạm công tử người ta đã sắp cưới tân nương, ngươi cần gì phải…”
“Câm miệng!” Lời còn chưa dứt, “Bốp” một tiếng, Vương Cửu Quý chỉ cảm thấy trên mặt mình đã trúng một quyền, bị người ta đánh ngã xổng xoài xuống mặt đất.
Hòa Vân Sinh đứng trước mặt hắn, chỉ ra xa cả giận hét lên: “Cút cho ta!”
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, giống như nghé con choai choai, cả người tràn đầy tinh lực. Vương Cửu Quý sớm đã bị tửu sắc đào rỗng thân thể, nào phải đối thủ của Hòa Vân Sinh, chỉ cảm thấy đau đầu, cả người xấu hổ đến phát hoảng. Hắn vừa lăn, vừa bò đứng lên, lại nhìn sang Hòa Yến, thấy nàng cũng không có ý định nhận lỗi, thậm chí còn có vài phần như đứng xem kịch, ngay lập tức, một ngọn lửa vô danh xông lên đỉnh đầu.
“Các ngươi…” Hắn chỉ tay vào Hòa Yến.
Hòa Vân Sinh ngăn trước mặt Hòa Yến, cười lạnh một tiếng: “Chúng ta làm sao?”
Vương Cửu Quý không dám tiến lên, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, không phải quan hệ của hai tỷ đệ này không tốt sao? Ngày thường Hòa Yến phàn nàn với hắn không ít, Hòa Vân Sinh cũng không quản chuyện của Hòa Yến. Sao hôm nay hai người họ lại ở cùng một chỗ, Hòa Vân Sinh còn ra mặt vì Hòa Yến?
“Ngươi chờ đó cho ta!” Hắn giậm chân một cái rồi chạy đi mất.
Đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi, trước lều khôi phục sự yên tĩnh. Hòa Vân Sinh mặt âm trầm bày bánh vào lồng hấp, không nói một lời.
Hòa Yến nhìn hắn.
“Tỷ nhìn cái gì?” Hòa Vân tức giận hỏi.
“Đệ vừa mới ra tay không tệ.” Hòa Yến trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chỉ là hạ bộ có chút bất ổn, kiến thức nền tảng cũng không quá vững, còn phải ở nhà luyện thêm mã bộ*.”
*Mã bộ là tư thế ngựa trong võ thuật, một tư thế đứng vững chắc, thân người giữ thăng bằng như ngồi trên lưng ngựa hoặc có thể chỉ tư thế ngồi hoặc đứng giống như cưỡi ngựa, là một tư thế cơ bản trong võ thuật.
“Đi đi.” Hòa Vân không muốn nói chuyện, “Tỷ cũng không phải võ giáo quan!”
Hòa Yến đánh giá Hòa Vân Sinh. Hòa Vân Sinh là một người có tiềm năng. Có thể là do làm việc từ nhỏ, căn cơ không tệ, so với các thiếu gia ”Hòa gia” kia, Hòa Vân Sinh ra hạt giống không tồi.
Hắn không nên để tài năng bị mai một mà bán bánh hấp ở đây, hắn nên đi võ quán hay học đường để rèn luyện một thân bản lĩnh tốt hơn.
“Vậy chúng ta nói chuyện khác, Phạm công tử là ai?”
Hòa Vân Sinh “đùng” một cái ném khăn lên bàn, trừng mắt nhìn nàng: “Tỷ còn dám hỏi?”
“Chuyện Phạm công tử rốt cuộc là sao?” Hòa Yến liếc hắn một cái.
Hòa Vân Sinh nhắc tới “Phạm công tử” thì bùng lên cơn giận cực lớn “Còn làm sao? Nếu không phải hắn trêu chọc tỷ trước, tỷ làm sao lại bị hắn lừa gạt! Loại công tử ca này, vốn là loại đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chỉ có ngươi mới có thể tin tưởng hắn. Hắn sắp thành thân, ngươi lại còn tuyệt thực vì hắn, tỷ ở đây vì hắn mà muốn chết muốn sống, người ta ngược lại còn đang vui vẻ chuẩn bị rước tân nương qua cửa kia kìa! Còn tỷ thì sao? Trở thành trò cười cho cả kinh thành, tỷ thế mà còn có mặt mũi nhắc tới hắn, có phải tỷ muốn tức chết ta hay không!”
Nói xong hai ba câu, Hòa Yến đại khái đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện thế nào rồi.
Hòa đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, tâm cao hơn trời, sao có thể nuôi mẫu đơn trong bùn* nên nàng một lòng muốn gả cao, làm phu nhân nhà cao cửa rộng. Ngẫu nhiên đạp thanh gặp công tử nhà huân quý, hai người âm thầm nảy sinh tình cảm. Chỉ là Hòa đại tiểu thư phó thác toàn bộ trái tim nhưng đối phương lại chỉ đùa giỡn qua đường mà thôi. Một thiếu gia nhà huân quý, tất nhiên sẽ không lấy nữ nhi của một Võ Tán quan.
*Đặt một điều quý giá vào một hoàn cảnh không xứng đáng, không thể phát huy hết giá trị của nó.
Người nhà Phạm công tử sớm đã tìm được một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho hắn, muốn hắn thành hôn. Hòa đại tiểu thư sao có thể cam tâm, tự mình tới cửa đòi một lời giải thích, kết quả bị đuổi ra khỏi cửa, nhất thời không thể nào tiếp nhận, muốn tuyệt thực tự sát. Chính là lúc hấp hối, Hòa Yến tỉnh lại, thay thế Hòa đại tiểu thư.
Khó trách, từ khi Hòa Yến tỉnh lại, tất cả mọi người Hòa gia đều cẩn thận từng li từng tí với nàng, lo lắng sơ ý một chút là nàng lại đi tìm cái chết.
Hòa Vân Sinh vẫn còn lải nhải, mắng đầu óc Hòa Yến không tỉnh táo, nhưng hắn lại không biết, tỷ tỷ thật sự của hắn đã sớm không còn trên cõi đời này. Hòa Yến trong lòng thầm ngậm ngùi, Hòa đại tiểu thư ngàn vạn lần không nên làm như vậy, không nên vì một kẻ lừa đảo mà hủy hoại cuộc đời mình, sinh mệnh vô cùng quý giá, vì người không đáng, là một loại lãng phí. Huống chi nàng đi như vậy, người phản bội nàng vẫn sống tiêu sái, người thật sự yêu nàng lại đau lòng đến không muốn sống.
Người thân đau khổ, kẻ thù lại hả hê, hà tất gì phải vậy?
Những gì nàng trải qua so với Hòa đại tiểu thư, ngược lại có chút tương đồng. Đều là gặp người kẻ lòng dạ xấu xa, chỉ khác nhau ở chỗ nàng sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy. Hòa Nguyên Thịnh, Hòa Nguyên Lượng, Hòa Như Phi và cả Hứa Chi Hằng, Hạ Uyển Như, nàng sẽ đích thân tới cửa, đem món nợ bọn họ thiếu nàng nàng đòi về.
Vì vậy, nàng phải cố gắng nhiều hơn.
Sáng sớm mỗi ngày, buộc bao cát đi về phía trước là để tìm lại sức lực, đến mỗi buổi chiều buôn bán trên đường rồi từ đó có thể thông qua nhiều cách khác nhau thăm dò tin tức của Hòa gia và Hứa gia.
Ví dụ như Hứa đại nãi nãi mắt bị mù, đoạn thời gian trước vô ý rơi xuống nước chết đuối, Hứa gia đại gia bi thương đến mức bệnh dậy nổi. Hòa gia ngập trong không khí tang thương, Hòa gia đại lão gia một đêm bạc đầu. Phi Hồng tướng quân cùng muội muội huynh muội tình thâm, cũng tự mình lo liệu tang sự cho đường muội, tang sự được làm ba ngày ba đêm, toàn thành ai ai cũng biết.
Vô số tin tức thật thật giả giả như tuyết rơi vào tai Hòa Yến, nàng chỉ có thể cười trừ.
Chân tướng bị che giấu phía sau, nàng sẽ vạch trần từng chuyện một. Mà trước đó, nàng phải sống thật tốt đã.