Hòa Vân Sinh luôn cảm thấy giấc mộng này của mình thật sự quá dài.

Sáng sớm hôm nay, tỷ tỷ cùng hắn lên núi đốn củi, sau đó còn lấy ra điểm tâm mà sáng nay nàng không ăn, chia cho hắn một khối. Hòa Vân Sinh vốn định cự tuyệt, nhưng hương thơm ngọt dịu lại lan tràn quanh mũi, nhìn thấy Hòa Yến đã bắt đầu cúi xuống ăn phần của mình, ma xui quỷ khiến, Hòa Vân Sinh vươn tay ra nhận lấy.

Hắn cắn thử một miếng, vị ngọt xa lạ tràn ngập trong khoang miệng. Hòa Tuy thật sự rất bất công, tất cả đồ ăn ngon đều dành cho Hòa Yến mà Hòa Yến cũng không phải là người hào phóng chia sẻ đồ của mình cho người khác.

Hòa Yến thấy hắn ăn rất chậm, liền nhét toàn bộ số điểm tâm còn lại vào tay hắn, nàng nói: “Còn lại đều cho đệ, ta ăn no rồi.”

Hòa Vân Sinh không biết làm sao.

Hòa gia chỉ có hai tỷ đệ bọn họ. Hòa Tuy năm đó bất quá chỉ là tiêu sư* đến kinh thành thuyên chuyển hàng hóa, trên đường đi vừa vặn bắt gặp sơn phỉ cướp bóc, cứu được một vị tiểu thư của nhà tú tài ở kinh thành, sau đó liền kết được mối lương duyên. Nhà tú tài cũng chỉ có một vị tiểu thư như vậy, Hòa Tuy lại không cha không mẹ, vì thế nguyện ý tới cửa ở rễ.

* Bảo tiêu là một nghề khá phổ biến thời Trung Quốc cổ đại. Người làm nghề bảo tiêu được gọi là tiêu sư. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ tài sản của thương nhân.

Tuy là tới ở rễ, nhưng một đôi nhi nữ* vẫn theo họ cha.

*Nhi tử và nữ nhi

Về sau hai phu thê tú tài lần lượt sinh bệnh qua đời, Hòa phu nhân cũng vì vậy ngày ngày đau buồn. Đến khi Hoà Vân Sinh được ba tuổi, Hoà phu nhân liền buông tay trần thế, từ đó chỉ còn lại ba cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Hòa Tuy và phu nhân phu thê tình thâm, Hòa Yến sinh ra rất giống Hòa phu nhân, ước chừng cũng bởi vì điểm này, Hòa Tuy phá lệ cực kỳ yêu thương Hòa Yến. Hòa gia tuy rằng không giàu có, Hòa Tuy vẫn luôn cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của Hòa Yến. Lâu dần, Hòa Yến trưởng thành tính tình làm người người chán ghét, hoặc ít nhất là hắn, cũng không yêu nổi vị tỷ tỷ này.

Nhưng từ sau khi nàng khỏi bệnh, rất nhiều hành vi của nàng trở nên không thể nào tưởng tượng nổi, Hòa Vân Sinh cũng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.

“Mỗi ngày đệ đều phải lên núi đốn củi sao?” Hòa Yến hỏi hắn: “Buổi chiều đệ làm gì? Không đi học đường sao?”

Hòa Vân Sinh chỉ nhỏ hơn Hòa Yến một tuổi, năm nay mười lăm, hài tử ở tuổi này, hẳn là còn đang đi học.

“Sau khi trở về làm bánh mận hấp, buổi chiều bày một cái lều bán bên đường, còn học đường thì thôi.” Hòa Vân Sinh thuận miệng nói: “Trong nhà không có bạc, ta cũng không phải có thể học hành giỏi giang, tùy tiện biết mấy chữ là được rồi.”

Nói tới đây, tuy rằng hắn cố hết sức che giấu nhưng Hòa Yến vẫn thấy được một tia tiếc nuối cùng khát vọng ánh lên trong mắt thiếu niên này.

Dừng một chút, nàng hỏi: “Về sau đệ muốn làm gì?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Hòa Vân Sinh hồ nghi, nhưng một lát sau hắn vẫn trả lời vấn đề của Hòa Yến: “Bây giờ mỗi ngày ta cũng đi võ trường, ngày sau chỉ cần qua kiểm tra là có thể đi vào trong quân phòng giữ thành, chậm rãi cũng có thể làm Giáo Úy, có thể lấy được tiền thiếu ngân rồi.”

“Chỉ như vậy? Làm võ tán quan?” Hòa Yến nở nụ cười: “Ta cho rằng ngươi sẽ muốn làm cái khác.”

“Làm cái khác?” Hòa Vân Sinh tự giễu nói: “Chẳng lẽ muốn giống Phi Hồng tướng quân sao? Cùng là họ Hòa nhưng ngài ấy lợi hại hơn chúng ta nhiều.”

Bất thình lình từ trong miệng Hòa Vân Sinh nghe được tên của mình, Hòa Yến sửng sốt một chút. Nàng trầm mặc một hồi mới hỏi lại: “Đệ biết Phi Hồng tướng quân sao?”

“Đương nhiên là biết! Đại Ngụy ai mà không biết, năm đó Phi Hồng tướng quân bình Tây Khương, Phong Vân tướng quân định Nam Man, Bắc Hòa - Nam Tiêu, nhờ đó mới có thái bình thịnh thế của Đại Ngụy ta! Thiếu niên hào hiếp, khí phách hiên ngang! Nếu ta có thể trở thành người như bọn họ, chính là chết cũng đáng!”

Hòa Yến “Phụtt” một tiếng bật cười.

Hòa Vân tức giận: “Ngươi cười cái gì?”

“Nhưng chỉ đốn củi và bán bánh mận hấp thì không thể nào được như họ. Năm đó, Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân cũng không phải chỉ tùy tiện, qua loa học vài ba ngày trong võ trường là thành công.”

“Tất nhiên ta biết.” Hòa Vân Sinh đỏ mặt: “Nhưng ta…”

Thiếu niên nào mà không khát vọng kiến công lập nghiệp, tuổi của Hòa Vân Sinh chính là tuổi nhiệt huyết của thiếu niên, huống hồ tình cảnh trước mắt, thật sự là làm chậm trễ hắn.

Hòa Yến nói: “Từ ngày mai, mỗi ngày ta đều lên núi đốn củi cùng với đệ, sau đó cùng đệ đi bán bánh mận hấp.”

“Cái gì?” Hòa Vân Sinh từ tảng đá nhảy dựng lên: “Hòa Yến, có phải ngươi điên rồi không?”

Chuyện hôm nay có thể nói là do nàng nhất thời hứng chí,  đằng này ngày ngày đều đi… Có khi nào Hòa Yến sinh bệnh xong đầu óc cũng hỏng mất rồi không?

Không đợi Hòa Vân Sinh nói tiếp, Hòa Yến đã đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Ăn xong thì tiếp tục làm việc đi, cảnh xuân không đợi người.”

Hòa Vân Sinh: “…”

Mưa xuân qua đi, liên tiếp mười mấy ngày đều là trời trong, nắng vàng.

Thanh Mai gần đây có tâm sự. Trước kia, đại tiểu thư luôn sai bảo nàng làm cái này làm cái kia, để cho nàng hầu hạ bên người. Dạo gần đây tiểu thư lại không tìm nàng nữa.

Ban ngày tiểu thư cùng Hòa Vân Sinh ra ngoài, đến buổi tối lúc Thanh Mai hầu hạ Hòa Yến rửa mặt, Hòa Yến cũng đuổi nàng đi. Thời điểm duy nhất cần dùng đến nàng là sáng sớm chải đầu cho Hòa Yến.

Thanh Mai lo lắng, tiếp tục như vậy, có phải nàng cũng sẽ giống như những gã sai vặt bị Hòa Tuy đuổi ra khỏi cửa hay không, dù sao đại tiểu thư cũng không cần nàng nữa!

Một người khác cùng mang tâm sự nặng nề còn có Hòa Vân Sinh.

Hơn nửa tháng rồi, mỗi sáng Hòa Yến đều cùng hắn lên đỉnh Long Hoàn đốn củi. Nàng thức dậy còn sớm hơn hắn, việc Hòa Yến lên núi thì cũng thôi đi, nàng còn buộc thêm một bao cát lên mỗi tay mỗi chân, Hòa Vân Sinh đã thầm ước lượng thử bao cát, rất nặng. Vậy mà Hòa Yến mỗi ngày đều mang theo đống bao cát kì quái đó lên núi đốn củi cùng hắn.

Nàng không hề phàn nàn một lời nào, giống như không biết mệt vậy. Nhưng Hòa Vân Sinh có nhìn thấy qua lòng bàn tay nàng, làn da non mịn đã bị mài đến rách không biết bao nhiêu lần, thế là nàng dứt khoát quấn vải lên tay để tiện làm việc.

Lợi ích của nó đem lại rất rõ ràng, bởi vì nửa tháng trôi qua, Hòa Yến đã đi nhanh hơn hắn, đốn củi cũng chặt nhiều hơn hắn. Hòa Vân Sinh thầm nghĩ, bao cát kia có thần kỳ như vậy không, nếu không hắn cũng lén buộc hai cái?

Hai người đốn củi so với một người thì nhanh hơn, từ đó cũng có nhiều thời gian  và bán thêm được nhiều bánh mận hấp hơn. Hòa Yến dù sao cũng là nữ tử, suốt ngày lộ mặt ra ngoài không tốt lắm. Hòa Vân Sinh cũng từng nhắc nhở nàng, nhưng Hòa Yến lại không mấy để ý. Hắn cảm thấy rất đau đầu, nếu như Hòa Tuy biết những ngày này, Hoà Yến ở cùng với hắn, không phải lên núi đốn củi thì là ra ngoài bán bánh, nhất định sẽ lấy roi quất hắn.

Cũng may Hòa Tuy còn chưa biết.

Hòa Tuy không chỉ không biết, thậm chí mỗi ngày còn rất vui vẻ, gần đây ông nhận thấy nhi nữ luôn tranh cãi không ngừng đã thân thiết hơn rất nhiều, có thể ngồi trên một cái bàn cùng ăn cơm, có khi còn nói chuyện phiếm vài câu. Hòa Tuy rất hài lòng, trên giáo trường đối với tiểu binh mới tới đều hòa ái hơn rất nhiều, gia hoà vạn sự hưng mà.

Lúc này Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.

Thanh Mai lo sợ bất an nhìn nàng.

Hòa Yến từ khi khỏi bệnh, không thích soi gương, cũng không thích trang điểm. Hiện giờ lại ngồi trước bàn xem xét đống son phấn, Thanh Mai có chút khẩn trương. Gần đây trong phủ chi phí vô cùng túng thiếu, nếu lúc này Hòa Yến muốn mua son phấn mới cũng không biết lấy đâu ra bạc.

Hòa Yến lật qua lật lại đống son phấn trên bàn, cảm thấy có chút đau đầu. Những thứ này đã dùng qua, bán không được tiền. Nàng lại lật tới lật lui, tìm được mấy cây trâm cài tóc và trang sức.

Đều là trang sức bạc, phẩm cấp bình thường, không bằng đồ lúc trước nàng dùng ở Hứa gia, bất quá hiện tại cũng quản không được nhiều như vậy.

Nàng tìm toàn bộ trang sức, đưa hết cho Thanh Mai.

“Mang những thứ này tới tiệm cầm đồ cầm chết* đi, cố gắng ra giá cao một chút.”

*Cầm đồ không chuộc lại, cũng có thể hiểu là bán.

Thanh Mai mở to hai mắt: “Nhưng… Nhưng…”

“Bây giờ chúng ta rất nghèo.” Hòa Yến nghiêm túc giải thích với nàng: “Những thứ này không thể ăn.”

Nàng bán hết đồng đồ này, sau đó lại đi kiếm thêm chút bạc, tốt nhất là có thể gom đủ tiền để Hòa Vân Sinh đi học đường.

Nàng đã chiếm thân thể Hòa đại tiểu thư, chí ít cũng nên làm chút chuyện cho Hòa gia. Chờ sau khi chuẩn bị xong những thứ này, nàng mới có thể an tâm làm chuyện của mình.

Ví dụ như, đòi một món nợ cũ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play