Ngày hôm sau, mưa đã ngừng, nhường chỗ cho ánh dương ấm áp chiếu rọi. Những tia sáng vàng nhẹ nhàng phủ lên lớp đá xanh trong sân, khiến chúng như bừng tỉnh, tỏa sáng với sắc xanh tươi mát, căng tràn sức sống.

Khi gà gáy lần thứ ba, Hòa Yến đã tỉnh giấc. Khi Thanh Mai thức dậy, phát hiện Hòa Yến không có ở trên giường thì giật mình, tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện Hòa Yến đang ngồi trên tảng đá trong sân ngẩn người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô nương sao lại dậy sớm như vậy? Có phải là chăn mỏng khiến người bị lạnh không? ” Thanh Mai hỏi.

“Không có chuyện gì, ta không ngủ được.” Hòa Yến đáp.

Nàng không có thói quen ngủ nướng, ở trong binh doanh, mỗi giây mỗi phút nàng đều không thể thả lỏng, cho dù là ban đêm cũng phải đề phòng quân địch tập kích, phải đảm bảo cảnh giác bất cứ lúc nào. Hơn nữa từ lúc thiếu niên nàng phải ngày ngày dậy sớm luyện võ nên vừa nghe tiếng gà gáy, nàng liền tỉnh giấc. Mãi sau này gả đến Hứa gia, nàng vẫn không thể thay đổi được thói quen cũ, vì vậy còn bị người ở sau lưng trào phúng. Nhưng sau khi bị mù, nàng không còn dậy sớm như trước nữa, bởi ngày và đêm đối với nàng bây giờ mà nói không có gì khác biệt. Tuy rằng nàng vẫn tỉnh giấc mỗi khi nghe thấy tiếng gà gáy, chỉ là lúc này đợi đến khi tất cả mọi người trong viện bắt đầu dậy làm việc, nàng mới bắt đầu “thức dậy” theo.

Để cho bản thân không quá khác biệt.

“Phụ thân đâu?” Nàng hỏi.

“Lão gia đã đi giáo trường rồi, thiếu gia cũng vừa mới dậy, cô nương thay một bộ y phục khác rồi dùng bữa sáng.” Thanh Mai nói xong liền chạy đi phòng bếp.

Trong nhà chỉ có một nô tỳ, việc cần làm lại không ít, vậy nên nhiều lúc không đủ người để làm việc.

Chờ Hòa Yến đến đại sảnh đã thấy Hòa Vân Sinh ngồi xuống bàn bắt đầu dùng cơm.

Thiếu niên hôm nay vẫn như hôm qua, mặc y phục như tiểu thương, không hề để ý chăm chút. Nhìn thấy Hòa Yến, chỉ liếc thoáng qua rồi dời mắt, bưng bát cháo lên ăn.

Đồ ăn chỉ đơn giản là món cháo trắng, gia cảnh Hòa gia như vậy, cũng không dùng nổi đồ ăn tinh xảo gì. Cho dù là vậy, trên bàn vẫn có một đĩa điểm tâm, tuy rằng nhìn qua không mấy tinh xảo, hương khí thô sơ* nhưng nhìn là biết Hòa Tuy cố ý chuẩn bị cho nữ nhi.

* Mùi hương đơn giản, không được chế biến tinh tế.

Hòa Yến cũng bưng bát lên húp cháo theo, nàng ăn rất nhanh, Thanh Mai và Hòa Vân Sinh cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Trước đây, Hòa Yến kén cá chọn canh, mỗi lần ăn đều rất chậm, phải thúc ép mãi mới có thể dùng hết một bát. Nào có giống như hôm nay dứt khoát như vậy. Ăn xong bát cháo, nàng cũng không vội vã lấy điểm tâm trong đĩa —— đây là Hòa Tuy chuẩn bị cho nàng, Thanh Mai không ăn, Hòa Vân Sinh lại càng không ăn.

Hòa Vân Sinh đặt bát lên bàn rồi đứng dậy. Hòa Yến ngẩng đầu hỏi: “Đệ đi đâu?”

Hòa Vân Sinh nhíu mày: “Ngươi hỏi làm gì?” Đang muốn không kiên nhẫn nói vài câu này thì đột nhiên thoáng nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay Hòa Yến, những lời chưa nói liền bị nghẹn lại.

Hắn còn tưởng rằng Hòa Yến sẽ cáo trạng khi Hòa Tuy về nhà hôm qua, ai ngờ sáng sớm hôm nay lại sóng yên biển lặng. Xem ra Hòa Yến không có đi châm ngòi ly gián, Hòa Tuy còn không biết Hòa Yến bị thương.

Bấy giờ giọng điệu thiếu niên mới hòa hoãn một chút: “Ta lên núi đốn củi.”

Trong đầu Hòa Vân Sinh nghĩ thầm Hòa Yến nghe xong câu này kiểu gì nàng cũng mất hứng bỏ quay trở về phòng tiếp tục loay hoay với đống son phấn của nàng ta, trang điểm tỉ mỉ rồi đi ra ngoài dạo chơi đạp thanh. Ai ngờ ánh mắt Hòa Yến lại sáng ngời, hào hứng bừng bừng nói: “Thật sao? Ta cũng muốn đi.”

Hòa Vân Sinh còn chưa mở miệng, Thanh Mai đã mở miệng trước: “Cô nương, người đi làm gì? Trên núi có mưa, đường xá không dễ đi, khắp nơi đều là bùn, nếu bị ngã thì làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy.” Trong phòng cuối cùng cũng có người bình thường, Hòa Vân Sinh lập tức tiếp lời: “Đừng tự tìm phiền toái.”

Cả hai đều cho rằng Hòa Yến nhất thời cao hứng, ngờ đâu Hòa Yến lại quay đầu nói với Thanh Mai: “Ban ngày phụ thân đều ở võ trường, ban đêm mới về nhà. Thanh Mai, ngươi có nhiều việc như vậy, cũng không thể lúc nào cũng đi theo ta, Hòa Vân Sinh.” Nàng gọi tên Hòa Vân Sinh, sau đó những lời nàng nói không khỏi khiến Hoà Vân Sinh giật mình “Nếu đệ không dẫn ta theo, ta sẽ tự mình đi.”

“Này!” Hòa Vân Sinh tức giận.

“Trong phòng này còn có người thứ ba có thể quản ta sao?” Nàng không nhanh không chậm hỏi.

Hòa Vân Sinh không còn lời nào để nói, đừng nói là người thứ ba, ở trong nhà này căn bản không ai có thể quản được tính tình của Hòa Yến. Cũng bởi vì Hòa Tuy một mực sủng ái dẫn đến Hòa Yến ai nói gì cũng không chịu nghe  —— à, ngoại trừ Phạm công tử kia.

“Ngươi muốn đi theo thì cứ đi.” Thiếu niên cả giận nói: “Nhưng giữa đường ngươi có bị ngã, muốn khóc đòi về thì ta cũng sẽ không đưa ngươi về đâu.”

Hòa Yến nhún vai.

Hòa Vân Sinh nổi giận đùng đùng rời đi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, sinh bệnh một trận, sao Hòa Yến lại trở nên càng đáng ghét hơn. Nếu như nói Hòa Yến trước đây là tính tình tiểu thư ra vẻ thì Hòa Yến hiện giờ còn có thêm một chút vô lại, càng thêm khó đối phó.

Nàng quả nhiên là oan gia của Hòa Vân Sinh mình!

Đường lên núi Long Hoàn gập ghềnh, địa thế hiểm trở, người đến nơi này phần lớn là người nghèo khổ đốn củi, hái thuốc.

Ven đường mọc đầy hoa dại không biết tên, điểm xuyết cho bụi cỏ xanh tạo thành một phong cảnh đẹp mắt. Chỉ là dù sao đây cũng không phải là địa điểm để ngắm hoa thưởng cảnh. Những tảng đá để đặt chân leo lên dán sát vào vách đá cheo leo, nhìn xuống không khỏi khiến người ta hai chân phát run.

Con đường này Hòa Vân Sinh đã đi qua vô số lần, hắn biết lên núi không hề dễ dàng cho nên hắn đang chờ nghe Hòa Yến oán trách và than khóc, nhưng từ đầu tới cuối, cũng không thấy Hòa Yến kêu la một tiếng.

Hòa Vân Sinh không nhịn được quay đầu lại mới kinh ngạc phát hiện, Hòa Yến cũng không cách hắn quá xa, gần như là sánh vai với hắn cùng đi.

Sao có thể như vậy được?

Con đường này nam tử đi còn phải cố hết sức, huống chi Hòa Yến còn là một tiểu thư yểu điệu, trước đây đi đường xa một chút cũng phải xoa đầu gối. Từ khi nào thể lực của nàng lại tốt như vậy?

“Đệ nhìn ta làm gì?” Hòa Yến kỳ quái nhìn chằm chằm hắn: “Không tiếp tục đi sao?”

Hòa Vân Sinh không nói hai lời quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nhất định là nàng giả vờ, nàng khẳng định ngay lập tức chịu không nổi!

Hòa Yến nhìn lại hai chân mình rồi thở dài.

Khí lực trên chân nàng thật sự quá ít. Nàng cùng Hòa Vân Sinh mới chỉ đi một đoạn đường ngắn không ngờ đã cảm thấy rất mệt mỏi. Xem bộ dáng này, còn cần phải luyện tập thêm nhiều.

“Tới đây là được rồi.” Hòa Vân Sinh dừng bước, gỡ rìu từ bên hông xuống.

Nơi này có rất nhiều cây tạp, Hòa Vân chọn những cây nhỏ, chặt cũng tiện hơn một chút. Hắn chỉ vào tảng đá bên cạnh Hòa Yến: “Ngươi ngồi ở đây một lát đi, ta phải chặt một canh giờ.”

“Ở đây sao?” Hòa Yến nhẹ gật đầu, lấy bao vải trên lưng xuống.

Hòa Vân Sinh trơ mắt nhìn nàng lấy từ trong túi vải ra một cây búa.

“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?” Đầu óc Hòa Vân Sinh mơ hồ, nói năng lộn xộn.

Hắn còn tưởng rằng trong túi vải của Hòa Yến là ấm nước, kết quả nàng ta lại đựng một cây búa? Nàng ta vác một cây búa đi đường xa như vậy, hơn nữa còn không bị hắn bỏ lại, Hòa Vân Sinh nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Hòa Vân Sinh càng thêm khẳng định chắc chắn mình đang nằm mơ.

Hắn nhìn thấy tỷ tỷ nũng nịu của mình, Hòa Yến bình thường nâng chén trà cũng ngại nặng, lúc này lại không chút do dự vung rìa trước mặt, một phát chém xuống một nhánh cây, động tác lưu loát như thể đã làm qua cả trăm ngàn lần.

Cô nói: “Ta tới giúp đệ, sẽ xong nhanh thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play