Hòa Vân Sinh nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Hòa Yến vẫn không nhúc nhích, nghiêm túc lặp lại: “Ta nói – đệ chẻ củi như vậy là không được.”
Thiếu niên không kiên nhẫn được nữa: “Hòa Yến, ngươi có bệnh thì trở về phòng đi, đừng ở đây gây chuyện.”
“Đệ chẻ như vậy đến tối cũng chẻ không hết.” Hòa Yến không nhúc nhích tí nào.
Hòa Vân Sinh như đột nhiên phát hoả, chiếc rìu trượt khỏi tay, nặng nề nện lên trên đá xanh, phát ra một tiếng vang thật lớn. Hắn tiến lên một bước, cả giận nói: “Nếu không phải vì ngươi sinh bệnh phải tiêu tiền, cha cũng sẽ không đuổi gã sai vặt đi. Ngươi còn biết phải chẻ đến trời tối à, ngươi chưa từng bổ củi nên đừng có ở đây mà khoa tay múa chân, ngươi giỏi thì ngươi đến bổ đi!”
Hòa Yến trong lòng khẽ động, thì ra trong nhà có gã sai vặt, chỉ là không có tiền để mời đại phu nên phải đuổi gã sai vặt đi, vậy nên thiếu niên mới phải làm thay việc cho gã sai vặt. Nhìn điệu bộ của hắn, chắc là đối với vị tỷ tỷ này cũng tích trữ oán giận đã lâu, lời châm chọc, khiêu khích cứ thế bùm bùm mà tuôn ra, thật sự là một chút tình cảm cũng không giữ.
Nghèo cũng có chỗ tốt của nghèo, ví dụ như trong viện không có người, tình cảnh xấu hổ này cũng không đến mức bị người ta bắt gặp. Nếu đổi lại là Hòa gia và Hứa gia lúc trước, sợ là nha hoàn xem náo nhiệt đều có thể vây thành đội binh mã.
Hòa Vân Sinh nói xong thì đợi Hòa Yến nhảy xuống mắng chửi người, nhưng ngoài dự liệu của hắn, lần này Hòa Yến không mắng người mà cúi người nhặt cây rìu bị hắn ném trên mặt đất lên.
Chiếc rìu trong tay nàng nặng nề bổ xuống, cổ tay trắng ngần giống như không chịu nổi mà sắp gãy vậy, khiến người ta nhìn thôi mà kinh hãi.
Hòa Yến nhìn xuống tay mình, hơi nhíu mày, ngay cả rìu cũng không nhấc nổi, so với nàng trước kia đến, thật sự là kém quá xa.
Hòa Vân Sinh ngẩn người, hồ nghi hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta bổ cho đệ xem.” Hòa Yến trả lời.
Hòa Vân Sinh vừa nghe vậy, càng tức giận hơn, cả giận nói: “Ngươi đừng có càn quấy nữa, ngươi…”
Hắn còn chưa nói hết lời, “Bụp” một tiếng cắt ngang giọng nói của hắn.
Hòa Yến đã vung rìu lên dứt khoát bổ cây củi trước mặt thành hai mảnh.
“Đệ xem.” Nàng nói: “Rất đơn giản, đệ không thể cầm ở đầu cây rìu mà phải cầm ở cán rìu, bổ theo đường vân gỗ, như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều.”
Hòa Vân Sinh ngơ ngác nhìn nàng, một lát sau, sắc mặt thiếu niên này đỏ bừng, ngữ khí dường như rất tức giận, hắn chỉ vào Hòa Yến nói: “Ngươi…ngươi… ngươi, ngươi quả nhiên có ý đồ khác! Tay của ngươi… cha trở về nhìn thấy nhất định sẽ mắng ta! Hòa Yến, ngươi thật sự là tâm cơ thâm trầm, xảo quyệt gian trá!”
“Hả?” Hòa Yến không hiểu, ngay sau đó, một giọng nữ kinh hoảng vang lên: “Cô nương, ngươi chảy máu!”
Hòa Yến theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã bị mài rách da, vết máu hiện trên lòng bàn tay, rõ ràng đến mức còn có vài phần động lòng người.
Nàng chỉ nắm búa bổ một cây củi mà thôi, vậy mà lại làm rách tay? Thân thể này rốt cuộc là yếu đuối đến mức nào? Từ nhỏ đến lớn, Hòa đại tiểu thư rốt cuộc có động qua thứ gì nặng một chút hay không, nàng làm từ bông và đậu hũ sao?
Hòa Yến rơi vào trầm tư, tỳ nữ Thanh Mai đã xông tới lôi kéo nàng vào trong phòng, vội vàng mở miệng: “Trước tiên phải nhanh chóng dùng thuốc bôi một chút, không biết có lưu lại sẹo hay không…”
Hòa Vân Sinh oán hận trừng mắt nhìn nàng, ném ra một câu: “Hòa Yến ngươi cứ giở trò đi, sớm muộn gì cũng tự tìm đường chết thôi.” Nói xong liền xoay người chạy đi.
Hòa Yến dở khóc dở cười, kiếp trước nàng sống đến lúc thành gia lập thất rồi mất cho tới kiếp này, đây là lần đầu tiên có người nói nàng “giở trò”.
Loại cảm giác này rất mới lạ, ở trong lòng tướng sĩ, đại khái “giở trò” là một từ rất xa lạ.
Thanh Mai nâng tay Hòa Yến lên đầu gối, lấy đầu ngón tay tinh tế bôi thuốc cao lên lòng bàn tay Hòa Yến, rồi lại rơi nước mắt: “Nếu lưu lại sẹo thì làm sao bây giờ, phải nghĩ cách lấy ít thuốc trừ sẹo mới được.”
“Không có việc gì.” Hòa Yến không muốn thấy cô nương rơi lệ, nhất là một cô nương xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn so với nàng của kiếp trước, liền trấn an nói: “Lưu sẹo thì lưu sẹo thôi, vết thương lành là được rồi.”
Thanh Mai mở to hai mắt, quên lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Hòa Yến nói không ra lời.
“Làm sao vậy?” Hòa Yến hỏi.
Thanh Mai lau nước mắt, đứng dậy: “Không, không sao cả.“ Cô nương không tức giận là tốt rồi.
Ngữ khí trong lời nói này… Hòa Yến nhìn trang sức và son phấn bày biện trước bàn trang điểm, trong lòng đại khái sáng tỏ vài phần. Ban đầu, Hòa đại tiểu thư cực kỳ chú ý đến diện mạo, dưỡng đến một thân mềm mại nõn nà, nếu bình thường chỉ cần rách một vết thôi cũng coi như chuyện lớn động trời.
Ông trời có phải thấy kiếp trước nàng quá mức thô mạnh mẽ, chưa từng chân chính cảm thụ làm một cô nương, cho nên kiếp này mới tìm cho nàng một thân thể yểu điều như vậy, mưa gió cũng chịu không nổi.
Thanh Mai hỏi: “Cô nương, nô tỳ rót cho ngài chén trà nóng, vừa rồi bên ngoài trời mưa, dễ nhiễm hàn khí.”
“Chờ một chút.” Hòa Yến gọi nàng lại: “Ta nhớ tới một chuyện, trước đó ta tỉnh lại, có một số việc nhớ không rõ lắm…” Nàng nhìn về phía Thanh Mai: “Ta vì sao mà sinh bệnh?”
Trước kia trong nhà có gã sai vặt, để tiết kiệm tiền xem bệnh cho Hòa Yến nên mới bị đuổi đi, có thể thấy được bệnh này không phải bẩm sinh đã có. Nhưng nếu như chỉ mới phát bệnh, mấy ngày nay nàng cũng không cảm thấy có gì không khỏe. Trong phòng, ai thấy nàng cũng là một dáng vẻ che chở cẩn thận như thể sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hòa Yến cảm thấy là lạ.
Thanh Mai nghe vậy, sợ hãi đến mức một phát bắt lấy tay Hòa Yến, suýt nữa lại rơi lệ: “Cô nương, người đã vì Phạm công tử mà thương tâm một lần, không thể lại giày vò một lần nữa. Người cho dù không vì chính mình, cũng phải suy nghĩ cho lão gia và thiếu gia!
Phạm công tử? Nam nhân?
Hòa Yến hỏi: “Phạm công tử nào?”
“Cô nương, lời này của người là có ý gì… Đúng rồi, Phạm công tử vô tình như thế, cũng không phải là lương phối, cô nương quên hắn cũng đúng. Nô tỳ sẽ không chủ động nhắc tới Phạm công tử nữa, chỉ cần cô nương khỏe mạnh.” Nói xong, Thanh Mai lại lau nước mắt.
Tiểu tỳ này cũng thật sự thích khóc, những tân binh mới vào trong doanh trướng của nàng lần đầu tiên ra chiến trường còn không thích khóc như vậy. Còn chưa hỏi mấy câu, vạt áo đã ướt một mảng lớn, cứ thế tiếp tục không đến một nén nhang là có thể “thuỷ mãn Kim Sơn”*.
* bắt nguồn từ truyện dân gian Bạch Xà Truyện. Khi giao chiến với Pháp Hải, Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh đã dâng nước lũ nhấn chìm chùa Kim Sơn.
“Được rồi.” Hòa Yến bất đắc dĩ nói: “Vậy thì không nhắc tới nữa, ngươi đi thay y phục trước đi, y phục của ngươi ướt rồi.”
Thanh Mai trừng to mắt nhìn về phía Hòa Yến, thấy Hòa Yến vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có dáng vẻ muốn suy sụp, do dự một hồi mới nói: “Vậy nô tỳ đi thay y phục… Cô nương chờ nô tỳ, nô tỳ lập tức sẽ quay lại.” Lúc này mới đi về sau ba bước.
Trong phòng lại yên tĩnh lại.
Hòa Yến vươn tay, mở lòng bàn tay mình ra.
Thuốc Thanh Mai bôi cho nàng vẫn còn trên tay, nàng nhìn bàn tay nhỏ nhắn tinh tế đến xuất thần. Khí lực nữ tử trời sinh yếu hơn nam tử, năm đó vì để luyện tập sức lực, Hòa Yến từ khi còn bé, mỗi ngày trời chưa sang đã từ cửa sau phủ chuồn ra, leo lên chùa miếu Đông Hoàng kinh thành giúp hòa thượng gánh nước chẻ củi. Lúc đầu cũng mài rách da tay như vậy, đợi sau này dần dần sinh ra vết chai liền đỡ hơn, sau đó, hai thùng nước cũng có thể thoải mái nâng, thậm chí nàng còn có thể treo tảng đá trên cổ tay đánh quyền.
Nàng không thông minh, chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch như vậy, luyện tập ngày qua ngày, cuối cùng cũng có tư cách phân cao thấp với nam tử.
Chỉ là hiện tại, tất cả lại trở về điểm xuất phát. Không nói đến việc lấy đi thứ vốn thuộc về mình, chỉ riêng thân thể yếu đuối này cũng không thể chịu được tuyệt lộ đầy chông gai mà sau này nàng phải đi.
“Vậy thì luyện thôi.” Hòa Yến tự nói với mình: “Giống như trước đây.” Đây có lẽ là khảo nghiệm trời cao dành cho nàng, cái giá phải trả cho việc nàng sống lại, nhưng mà như vậy cũng chẳng có gì đáng sợ.
Chẳng qua là làm lại từ đầu mà thôi.
***************************************************
Một câu “Vậy thì luyện thôi.” của Yến Yến nghe nhẹ nhàng mà mình thấy nặng vô cùng. Việc làm lại một thứ gì đó từ đầu chưa bao giờ là dễ dàng, cần bao nhiêu ý chí và kiên cường mới có thể làm được đây?