Mưa ngày xuân dường như không có điểm dừng, rơi mãi không dứt.

Nhưng trong phòng lại rất ấm áp, lửa trong lò bập bùng, nắp của ấm sắc thuốc đặt trên lò bị hơi nước đẩy lên, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước sôi sùng sục.

Một cô nương ngồi trước gương, trên gương đồng hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, đôi mày mỏng dài chau lại, đôi môi nho nhỏ như củ ấu cũng khẽ mím, vừa thanh tú vừa xa cách. Đôi mắt tròn xoe đen nhánh, long lanh như dòng suối trên núi, giống như giây lát sau lớp hơi nước sẽ tan đi lộ ra đá quý mỹ lệ.  Da trắng như tuyết, là một cô nương xinh đẹp, nhưng, cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi.

Cô nương ấy tất nhiên cũng biết rõ vẻ đẹp của mình nên trên bàn nhỏ chất đầy son phấn, hương liệu và dầu thoa tóc. Mùi phấn son quanh quẩn bên người, Hòa Yến nhăn nhăn mũi, nhịn không được mà hắt xì một cái.

Mặt gương đồng lập tức bị hơi thở phủ lên một tầng sương trắng mờ, vì thế gương mặt kia cũng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đó Hòa Yến cảm thấy hoảng hốt, dường như quay về lại năm đó khi lầu đầu tiên thay ra nam trang, nàng cũng như vậy ngồi ở trước gương, nhìn bộ dáng nữ tử của chính mình trong gương, giống như đã trải qua mấy đời.

Nàng bị Hạ thị sai người dìm chết trong hồ nước ở Hứa gia, nhưng khi tỉnh lại nàng liền biến thành Hòa Yến. Không phải là Hòa Yến muội muội của đương kim Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi, thê tử của Hứa Chi Hằng. Mà là chủ nhân của gian phòng nhỏ cũ nát này, đại nữ nhi của cửu phẩm võ tán quan giáo úy giữ cửa thành Hòa Tuy, Hòa Yến.

Đều là Hòa Yến, nhưng thân phận và địa vị khác nhau một trời một vực.

“Yến Yến, tỉnh lại vì sao không nói tiếng nào?” Cùng lúc tiếng nói truyền đến thì rèm cửa cũng bị nhấc lên, một bóng người mang theo gió lạnh tiến vào.

Đó là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, gương mặt chữ quốc (), nước da ngăm đen, thân hình cao lớn, trông như là một chú gấu cường tráng nhưng vụng về, ông cười vui vẻ mang theo một tia cẩn thận lấy lòng. Ông thấy trong phòng không có ai liền la lớn: “Thanh Mai, Thanh Mai đâu?”

“Thanh Mai đã đi lựa dược liệu rồi ạ.”

Người đàn ông gãi gãi đầu nói: “Vậy à, vậy để cha rót thuốc cho con.”

Chén thuốc sứ trắng còn không to bằng bàn tay ông, ông cũng biết điểm này nên động tác hết sức cẩn thận, không khí trong phòng tức khắc tràn ngập vị đắng của nước thuốc. Hòa Yến nhìn hoa văn hình đóa mai trên chén thuốc, sau đó lại ngước mắt nhìn gương mặt của người đàn ông, đây là phụ thân của Hòa Yến, giáo úy giữ cửa thành Hòa Tuy.

Hai chữ phụ thân này, đối với Hòa Yến rất xa lạ.

Phụ thân thân sinh của nàng đáng lẽ là nhị lão gia Hòa gia Hòa Nguyên Lượng, nhưng bởi vì mang thân phận Hòa Như Phi nên nàng chỉ có thể gọi Hòa Nguyên Lượng là nhị thúc. Mà dưỡng phụ Hòa Nguyên Thịnh trên thực tế là đại bá của nàng.

Quan hệ của nàng và dưỡng phụ cũng chẳng thân cận bao nhiêu, mà lần đầu tiên nàng đưa ra đề nghị học võ, càng lạnh nhạt đến đỉnh điểm. Chỉ sau khi nàng đạt được công huân, được hoàng thượng khen ngợi thì ông ta mới nhiệt tình hơn. Những năm tháng đó, đại phòng tuy rằng không có thiếu cái ăn hay cái mặc của nàng nhưng cũng không hiểu rõ trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Khi còn nhỏ Hòa Yến từng nghĩ hẳn là do bởi vì không phải là phụ thân thân sinh, nhưng phụ thân nàng- Hòa Nguyên Lượng đối xử với nàng cũng chỉ nhàn nhạt. Có lẽ là nữ nhi đưa ra ngoài như bát nước đổ đi, không nuôi dưỡng bên người nên tình cảm vì thế cũng phai nhạt.

Vì thế, bộ dáng của phụ thân trong trí nhớ của Hòa Yến còn không rõ ràng bằng các huynh đệ thuộc hạ.

Hòa Tuy đã rót thuốc vào trong chén, cẩn thận vớt đi vài sợi bã thuốc bên trên, sau đó lại nhẹ nhàng thổi thổi rồi mới đưa đến trước mặt Hòa Yến, bộ dáng như muốn đút nàng uống.

Hòa Yến nhận lấy chén thuốc nói: “Để nữ nhi tự mình uống.”

Người nam nhân thu tay lại, ngượng ngùng nói: “Tốt.”

Nước thuốc tỏa ra từng luồng hơi nóng, Hòa Yến chần chờ nhìn chén thuốc trên tay, nàng nghĩ đến lời Hạ thị nói trước khi dìm chết nàng.

“Chén thuốc độc khiến ngươi bị mù hai mắt lúc trước là do chính trưởng bối trong tộc ngươi tự mình phái người đưa tới!”

Trưởng bối trong tộc, là Hòa Nguyên Thịnh? Hay là Hòa Nguyên Lượng? Hay là người nào khác? Hứa Chi Hằng biết rõ mọi chuyện, vậy còn những người khác thì sao?

Nàng lại nhớ lại ngày mà nàng chết chìm hôm ấy, nhớ tới ly trà nóng mà Tiểu Điệp đưa cho nàng. Đồ mà người khác đưa, làm sao biết được có ẩn dấu thứ gì khó lường hay không?

Hòa Tuy thấy nàng chậm chạp không uống, cho rằng nàng sợ thuốc đắng, cười cười dỗ nàng: “Yến Yến đừng sợ, không đắng đâu, uống thuốc vào là sẽ khỏe thôi.”

Hòa Yến không chần chờ nữa, không đợi Hòa Tuy tiếp tục nói thì Hòa Yến liền đặt chén lên bên miệng, ngửa đầu uống cạn chén thuốc.

“Từ từ…” Hòa Tuy không kịp nói hết lời Hòa Yến đã đặt chén không lên bàn, lúc này ông mới nói ra chữ còn dư lại trong miệng: “Nóng…”

“Không nóng.” Hòa Yến nói.

Trong lúc nhất thời Hòa Tuy cũng không biết nói gì nữa, ông ngập ngừng một lát mới nhẹ giọng dặn dò: “Vậy con cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy loạn đi đâu, cha đi đến võ trường.” Nói xong ông thuận tay cầm lấy chén không bước ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Yến, nàng nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự không quá quen với việc giao tiếp thân thiết với người khác như vậy, đặc biệt là khi trong thân phận nữ tử, còn là một thiếu nữ được nuông chiều, phủng trong lòng bàn tay.

Nô tỳ Thanh Mai còn chưa trở về, lương bổng hàng tháng của Hòa Tuy cũng không nhiều, hiện giờ giáo úy giữ cổng thành chỉ là một võ tán quan, không có thực quyền gì, bạc cũng chẳng nhận được bao nhiêu. Cả nhà này đều chỉ dựa vào một mình Hòa Tuy kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả nô tỳ cũng chỉ có một, số bạc còn lại hẳn là đều đã biến thành son phấn mà Hòa tiểu thư chất đầy trên bàn.

Hòa Yến đứng lên, đi đến trước cửa.

Thân thể này mềm như bông, như dương chi bạch ngọc, hoàn toàn xa lạ đối với nàng, không có chút sức mạnh nào có thể bảo vệ chính mình, nếu nói có điểm nào đặc biệt tốt thì đó chính là đôi mắt sạch sẽ sáng ngời có thể cho nàng gặp lại ánh sáng nhân gian đã lâu không thấy.

“Bộp”, một tiếng vang lên, từ đằng sau truyền đến tiếng của vật nặng rơi xuống, Hòa Yến quay đầu thì thấy thiếu niên đứng trước mặt nàng đang tháo bó củi trên vai xuống.

Tuổi của thiếu niên trước mắt này không lớn, xấp xỉ với Hòa Yến hiện giờ, mặc một bộ quần áo màu lam với áo ngắn gọn gàng, hai ống quần được bó bằng vải trắng để tiện làm việc. Màu da của cậu nhóc hơi ngăm đen, mặt mày tương tự Hòa Yến năm phần, thanh tú rõ ràng, có điều cằm hẹp hơn một chút khiến cho diện mạo có vẻ kiên nghị, quật cường.

Đây là đệ đệ của Hòa đại tiểu thư, tiểu nhi tử của Hòa Tuy, Hòa Vân Sinh.

Hòa Yến nằm trên giường đã nhiều ngày, Hòa Vân Sinh có tới vài lần, đều là đến để đưa nước hoặc nhóm lò, không nói một câu nào với Hòa Yến. Quan hệ của hai tỷ đệ bọn họ có vẻ không được tốt lắm, tuy nhiên…Hòa Yến nhìn thân quần áo vài thô không vừa vặn của Hòa Vân Sinh rồi nhìn lại thân váy lụa xanh nhạt của mình, nàng hơi hiểu rõ được, rồi lại rất kinh ngạc.

Ở Hòa gia kia, nữ tử đều là lót đường cho nam tử, nam tử là trời, là đất, như thể là trung tâm của thế giới này. Nhưng ở gia đình này lại không giống vậy, nhìn sơ qua tiểu nhi tử thân sinh lại như là nhặt được, cái ăn cái mặt tốt nhất của Hòa gia đều dồn cho một mình Hòa đại tiểu thư, tại sao lại như vậy?

Hòa Yến đứng chắn trước mặt Hòa Vân Sinh không di chuyển, Hòa Vân Sinh chất củi đến dưới mái hiên rồi bắt đầu chẻ.

Gia đình này thật sự là rất nghèo, hạ nhân duy nhất là một nô tỳ, mà thân sinh nhi tử lại làm công việc của gã sai vặt.

Trước mặt Hòa Yến chính là đống củi, Hòa Vân Sinh sau khi chẻ hai nhát thì khẽ nhíu mày: “Làm phiền tránh ra một chút, ngươi đang chắn chỗ ta.”

Ngay cả tiếng “tỷ tỷ” cũng không gọi.

Hòa Yến vẫn không nhúc nhích, vừa không tránh ra nhưng cũng không giống hằng ngày chanh chua trào phúng hắn vài câu. Hòa Vân Sinh nhịn không được ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hòa Yến.

Hòa Yến nói: “Đệ chẻ củi như vậy là không được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play