Tôi lập tức trợn to mắt. Tần Tông Niên và Cố Kim Yến không giống nhau.

Danh tiếng của hắn trước giờ không tốt. Nghe nói con đường leo lên vị trí hiện tại của hắn cũng không được sạch sẽ cho lắm.

Nhưng những năm gần đây, khi đế chế thương mại của hắn dần lớn mạnh, con người hắn cũng dần trút bỏ vẻ giang hồ.

Tôi còn nhớ năm ngoái, khi hắn nhận phỏng vấn của một tờ báo kinh tế, trông hắn ung dung, điềm tĩnh, trầm ổn, nội liễm.

Thậm chí còn có người trong giới truyền thông nịnh hót, ca ngợi hắn là doanh nhân thế hệ mới.

Cũng bởi vậy, rất nhiều người gần như quên mất, Tần Tông Niên không phải là cậu ấm, cô chiêu được gia tộc giàu có bồi dưỡng cẩn thận qua bao nhiêu năm tháng.

Thậm chí mười mấy năm trước, hắn còn đang bươn chải kiếm sống ở bến tàu.
Trong xương cốt của hắn, căn bản không hề có chút phong độ quân tử nào.

"Sao thế?"

Tần Tông Niên nhếch môi: "Sợ rồi à?"

Tôi lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được cắn môi: "Không phải, mà là tôi không biết..."

Tần Tông Niên chưa kịp nói hết, hắn lại lên tiếng: "Yêu đương nhiều năm như vậy, họ Cố kia không dạy em à?"

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tần Tông Niên đã nói tiếp: "Đêm hôm đó, chẳng phải em rất biết cách sao?"

Mặt tôi đỏ bừng.

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là do mình say rượu nên mới mất kiểm soát.

Thế nhưng sau đó mới chậm chạp nhận ra, chắc chắn trong rượi của tôi đã bị bỏ thuốc.

Nếu không, cho dù tôi có say đến đâu, cũng không thể làm ra chuyện ôm chặt lấy đàn ông không buông, còn muốn cởi quần áo của người ta như vậy.

"Lúc đó, chắc chắn trong rượu của tôi bị bỏ thuốc, nên tôi mới như vậy..."

Tần Tông Niên cụp mắt nhìn tôi, trên mặt không còn chút ý cười: "Em chưa từng hỏi Cố Kim Yến xem, hắn ta đã bỏ gì vào rượu của em sao?"

Tôi ngạc nhiên: "Anh Tần, chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn."

Nhưng sau khi nói xong, trong lòng tôi không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.

Lúc đó, khi Cố Kim Yến cướp được dự án kia, tôi cũng từng nghĩ liệu có phải anh tư ta cố tình hãm hại tôi hay không.

Nhưng khi đó, tình cảm của tôi và Cố Kim Yến vẫn chưa rạn nứt. Con người ta trong tiềm thức luôn thiên vị người mình thích.

Mà hiện tại, tôi và Cố Kim Yến đã chia tay hoàn toàn.

Bởi vậy, một số suy nghĩ bỗng chốc thay đổi...

Tần Tông Niên bỗng buông tay.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt có chút hờ hững, chán nản.

"Tôi đi tắm."

Nói xong, hắn liền xoay người đi vào phòng tắm.

-----

Lúc Tần Tông Niên từ phòng tắm đi ra, tôi vẫn đứng bên cửa sổ.

Mưa rơi cả đêm.

Toàn bộ phố cảng như bị màn sương mù mịt bao phủ.

Bên ngoài chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi đứng đó ngẩn người. Tần Tông Niên từ phía sau ôm lấy tôi.

Người hắn còn vương hơi nước lạnh lẽo, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến chuyện vừa nãy anh nói."

Tần Tông Niên cười khẩy: "Chi bằng em hãy nghĩ xem, làm thế nào để tôi tha cho em."

"Tần Tông Niên, tôi không có tâm trạng..."

Thế nhưng, tôi còn chưa nói xong, hắn đã cúi đầu, hung hăng hôn xuống.

"Lý Mạn, ở bên cạnh tôi, em còn dám nghĩ đến người đàn ông khác."

"Hay là em cảm thấy, hai lần trước tôi đối xử với em quá tốt rồi?"

Nụ hôn của hắn ngày càng mạnh bạo.

Thế nhưng, đáy mắt hắn lại ẩn chứa một tầng băng tuyết.

Bỗng nhiên, tôi có chút sợ hãi.

Tần Tông Niên lúc này so với trước kia quả thực như hai người khác biệt.

Từ trong mắt hắn, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, lần này, hắn sẽ không còn chút nào nương tay với tôi nữa.

"Tần Tông Niên..."

Mong muốn được sống sót khiến tôi buông bỏ hết tự tôn.

Nghe nói, lúc Tần Tông Niên còn trẻ, vì lòng dạ độc ác, làm việc liều lĩnh nên mới được một ông trùm coi trọng, từ đó thăng tiến vùn vụt, một bước lên mây.

Người như hắn sẽ không coi trọng mạng người.
Tôi vừa đáp lại nụ hôn của hắn, vừa chủ động ôm lấy cổ hắn.

"Vừa nãy anh nói muốn tôi chủ động, tôi sẽ không, nhưng tôi có thể học."

"Anh dạy tôi được không?"

"Tôi nhất định sẽ học thật giỏi..."

Nụ hôn dài kết thúc, Tần Tông Niên mới khẽ cười: "Được."

-----

9:

Lúc ngồi trên eo hắn, mặt tôi đã đỏ bừng.

Thế nhưng, Tần Tông Niên lại giơ tay, vén mái tóc dài của tôi ra sau.

Tôi mím chặt môi, muốn đưa tay che ngực, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.

"Tần Tông Niên..."

Tôi ngây người nhìn hắn, nước mắt đã lưng tròng.

Thế nhưng, hắn không hề động lòng.

"Lý Mạn."

Giọng Tần Tông Niên lạnh lùng: "Đã làm rồi, không cần phải che giấu, xấu hổ như vậy."

"Còn nữa, bên ngoài mưa to lắm, em có thể kêu to hơn một chút."

Tôi ngấn lệ lắc đầu: "Tôi không làm được."

"Tần Tông Niên, tôi xin anh..."

"Đừng ép tôi, tôi thật sự không được."

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã trên ngự c hắn.

Tôi sợ hắn tức giận, cố gắng rút tay ra, muốn lau nước mắt.

Thế nhưng, hắn lại siết chặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play