Tần Tông Niên không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ đang ngồi trên người mình, im lặng rơi lệ.

Cô không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Thân hình cũng quá đỗi mảnh mai.

Tính cách cũng không phải quá đáng yêu.

Chỉ cần hắn nói nặng lời một chút, cô sẽ sợ hãi đến mức rơi nước mắt, như thể hắn có thể bóp chế t cô bất cứ lúc nào.

Còn có một người bạn trai vừa mới chia tay, yêu đương suốt sáu năm.

Tần Tông Niên hơi nhíu mày.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện dây dưa với một người phụ nữ như vậy.

Thế nhưng, trớ trêu thay, sau chuyện cưỡng dâm bất thành kia, hắn lại thường xuyên nhớ đến đêm hôm đó.

Nhớ đến dáng vẻ cô cởi quần áo, cưỡi lên người hắn.

Nhớ đến lúc hắn giữ chặt cổ tay cô, không cho cô làm loạn, cô ấm ức đến mức nước mắt giàn giụa.

Nếu nói là động lòng vì sắc đẹp, thì bao năm nay, những người phụ nữ muốn nhào vào lòng hắn nhiều vô số kể.

Cởi sạch quần áo, dán lên người hắn cũng không phải là chưa từng gặp qua.

Thế nhưng, hắn chưa từng có phản ứng như vậy.

Thậm chí về sau, hắn còn thường xuyên hối hận, vì sao đêm hôm đó không thuận nước đẩy thuyền, cứ thế biến tộ i danh kia thành sự thật?

Đến mức, hắn cảm thấy bản thân bây giờ hoàn toàn biến thành một tên biến thái.

Bảo người ta theo dõi Lý Mạn và Cố Kim Yến 24/24.

Ngay từ giây phút cô dọn đồ ra khỏi nhà Cố Kim Yến, hắn như tên biến thái theo dõi, bám theo xe của cô.

Lúc mang Lý Mạn đi, hắn đổ hết mọi tội lỗi cho lòng trả thù đang trỗi dậy.

Rõ ràng là muốn trả thù cô.

Thế nhưng, hắn lại không nhịn được quan tâm đến cảm nhận và trải nghiệm của cô.

Thậm chí hai lần trước, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, kiềm chế, căn bản không hề hoàn toàn buông thả.

Mặc dù vậy, Lý Mạn vẫn như thể chịu uất ức lớn lắm vậy.

Vừa rồi, còn giúp tên khốn nạn Cố Kim Yến kia nói đỡ.

Thật ra, lúc đó, hắn rất muốn ném cô ra ngoài, để cô dầm mưa cho tỉnh táo.

Nhưng cuối cùng, người đi tắm nước lạnh lại là chính hắn.

Tần Tông Niên vô cùng coi thường bản thân như vậy.

Từ nhỏ, hắn đã cảm thấy, một người đàn ông sao có thể bị phụ nữ nắm trong lòng bàn tay?

Lần này, hắn nhất định sẽ không mềm lòng nữa.

Thế nhưng, lúc Lý Mạn cúi đầu rơi lệ, trái tim hắn lại mềm nhũn vì nước mắt của cô.

Tần Tông Niên giơ tay, đầu ngón tay thô ráp khẽ lướt qua đôi môi căng mọng của Lý Mạn.

Cô sinh ra đã nhỏ nhắn, yếu đuối. Thế nhưng, đôi môi màu anh đào nhỏ xinh kia lại có phần căng mọng, mơn trớn.

Cảm giác khi hôn lên thật sự rất tuyệt.

Đến mức, so với việc làm chuyện kia với cô, hắn dường như thích hôn cô hơn. Thích chọc cô khóc, thích bắt nạt cô.

-----

"Khóc cái gì?"

Tần Tông Niên nâng cằm tôi lên.

Tôi không thể không ngẩng đầu, nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

"Tôi chỉ mới nói em vài câu, còn chưa làm gì cả."

Tần Tông Niên lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi: "Em khóc thành thế này, người không biết còn tưởng tôi thật sự cưỡng hiếp em."

"Xin lỗi..."

Tôi ngây người nhìn hắn, nước mắt không sao kìm nén được.

"Được rồi."

Tần Tông Niên đột nhiên ngồi dậy, ôm tôi từ trên người xuống, tiện tay kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên người tôi: "Bây giờ em đừng khóc nữa, chúng ta đi ngủ."

Tôi không dám tin, cứ thế mở to hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, ngây ngốc, không nhúc nhích.

Tần Tông Niên cũng nhấc chăn lên, nằm xuống.

Theo bản năng, tôi co người lại, muốn cách xa hắn một chút.

Thế nhưng, Tần Tông Niên trực tiếp kéo tôi vào lòng: "Lý Mạn."

"Hả?"

"Ngủ ngoan một chút, đừng lộn xộn."

"Nếu không, tự mình chịu trách nhiệm dập lửa."

"Em biết rồi."

Tôi ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy.

Mãi đến khi hơi thở của Tần Tông Niên dần đều đặn, tôi mới thử thăm dò, cẩn thận cử động cơ thể đã sắp tê cứng.

Thế nhưng, vừa định rời khỏi lòng hắn, Tần Tông Niên đã trở mình, đè tôi xuống dưới thân.

"Lý Mạn."

"Nói rồi, đừng quyến rũ tôi."

"Tôi không có..."

"Tôi nói có là có."

Trong bóng tối, Tần Tông Niên cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Dường như hắn đặc biệt thích hôn.

Mà nụ hôn lần này lại đặc biệt dài.

Cho đến khi nụ hôn kết thúc, tôi mới bỗng nhiên nhận ra, không biết từ lúc nào, tôi và Tần Tông Niên đã quấn lấy nhau từ bao giờ.

Mà lần này, cảm nhận rõ ràng khác biệt so với hai lần trước.

Tôi có chút sợ hãi nắm lấy cánh tay hắn: "Tần Tông Niên..."

Thật sự quá sâu, tôi sợ hãi đến mức cả người run rẩy không kiểm soát.

Hai cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của Tần Tông Niên chống hai bên người tôi.

Hắn cúi người xuống, hơi thở phả vào tai tôi: "Lý Mạn."

"Hắn ta từng vào đây chưa?"

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Nước mắt tuôn rơi, không phân biệt được là sung sướng do sinh lý, hay là sợ hãi, kinh ngạc vì chưa từng trải qua cảm giác này.

Nhưng, ngón tay nắm lấy cánh tay hắn đã mềm nhũn, bất lực.

Tôi cảm thấy mình như phố cảng sau khi bị mưa lớn ngập nước. Chỉ một giây sau, sẽ bị lực tác động mạnh mẽ kia đánh tan, vỡ vụn.

Tiếng mưa ồn ào.

Trong căn phòng mờ tối, Tần Tông Niên bỗng nắm lấy tay tôi, đặt lên bụng hắn.

Trên cơ bụng săn chắc toàn là dấu vết nước.

"Lý Mạn." Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, nhưng lại mang theo chút vui vẻ thỏa mãn.

"Em xem, em còn lợi hại hơn cả cơn mưa to bên ngoài."

Cả người tôi mơ màng, như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả, trôi theo dòng nước.

Tôi không hiểu lời hắn nói.
Chỉ cảm thấy con thuyền nhỏ là mình, một giây sau sẽ bị sóng biển đán h tan.

"Cơn mưa lớn như vậy cũng không làm ướt tôi."

"Vậy mà em lại khiến tôi ướt hết cả người."

"Lý Mạn, em nói xem nên đền bù thế nào đây?"

-----

Lần thứ hai tỉnh lại, trời đã quang mây tạnh.

Tần Tông Niên không có trong phòng.

Tôi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, nhưng đầu óc vẫn rối bời như cũ.

Ra khỏi phòng tắm, tôi sạc pin điện thoại, mở máy.

Vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ùa vào.

Có vài cuộc là của Cố Kim Yến.

Tôi không gọi lại, chỉ xóa hết số liên lạc của hắn.

Lúc trước tôi đã xin nghỉ phép, mấy ngày nay tạm thời chưa cần đến đài.

Công ty chuyển nhà cũng đã chuyển hết đồ đạc của tôi đến căn hộ nhỏ mới thuê.
Căn hộ tôi thuê chưa đến 20 mét vuông, gi á thuê 2,5 triệu một tháng.

Với tôi hiện tại mà nói là một khoản chi tiêu khá lớn.

May là những năm qua, Cố Kim Yến đối xử với tôi cũng khá hào phóng.
Tôi cũng có chút tiề n tiết kiệm, không cần phải lo lắng về cuộc sống hàng ngày.

Rắc rối trước mắt chỉ có Tần Tông Niên.
Thế nhưng, sau khi xuống lầu, tôi không hề nhìn thấy hắn.
Dùng bữa sáng xong, tôi thử thăm dò ý định muốn rời đi.

Người giúp việc nhà họ Tần cũng không ngăn cản tôi, ngược lại còn sắp xếp tài xế, cung kính tiễn tôi về tận căn hộ.

Cả đoạn đường, tôi không ngừng suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận, món nợ giữa tôi và Tần Tông Niên xem như đã thanh toá n xong.

Kết luận này khiến tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thanh toán xong là chuyện tốt.

Dù sao thì người đàn ông như Tần Tông Niên cũng thật sự rất khó hầu hạ. Chỉ mới có một đêm, tôi đã cảm thấy mình bị vắt kiệt sức lực.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là tôi sẽ mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play