Năm 19 tuổi, Cố Kim Yến dỗ tôi ăn trái cấm.
Sáu năm sau, anh ta lại dùng giọng điệu đó dỗ dành cô thực tập sinh trẻ đẹp ngồi lên đùi mình.
Ai cũng nghĩ, dù tận mắt chứng kiến anh ta có người phụ nữ khác, tôi cũng chẳng dám thốt ra hai chữ chia tay.
Thế nhưng lần này, tôi bỗng chán ghét rồi.
Đêm mưa tầm tã, tôi kéo vali rời đi.
Lâu lắm sau, Cố Kim Yến mới thản nhiên gọi điện: “Mưa to quá, hay mai em hãy đi.”
Tôi im lặng, chiếc điện thoại áp bên tai bỗng bị người ta giật lấy.
Theo phản xạ quay đầu lại, tôi bị hắn ép chặt vào cửa sổ sát đất.
Khi cuộc gọi bị ngắt, bên tai tôi vang lên giọng nói của Tần Tông Niên: “Lý Mạn, mưa to thế này, hay là đêm nay em ở lại nhà tôi đi?”