Chiếc xe chạy vào gara trong biệt thự riêng của Tần Tông Niên.
Tài xế vừa dừng xe, hắn đã đưa tay nắm lấy cằm tôi, trực tiếp hôn xuống.
Tôi sợ hãi né tránh, dùng sức đẩy hắn ra.
Thế nhưng, Tần Tông Niên trực tiếp giữ chặt cổ tay tôi, giọng nói lạnh lùng: "Lúc trước bày mưu tính kế tôi, có nghĩ tới ngày hôm nay không?"
Cổ tay tôi bị hắn nắm đến đau nhức, lại không thể phản bác, chỉ có thể lẩm bẩm xin lỗi: "Xin lỗi, Tần Tông Niên, xin lỗi..."
Bất kể lúc trước tôi có biết hay không, có phải do tôi cố ý hay không, nhưng việc Tần Tông Niên bị người ta hãm hại, danh dự bị hủy hoại là sự thật đã xảy ra.
"Đừng lấy câu này ra để lừa gạt tôi."
"Lý Mạn, lần trước tôi còn chưa chạm vào người em, vậy mà đã bị gán tộ i danh cưỡng dâm."
"Vậy hôm nay, chi bằng chúng ta biến tội danh này thành sự thật."
Tần Tông Niên giơ tay lau đi vệt nước bên khóe miệng tôi.
Tôi mặt mày tái mét, ngây người nhìn hắn: "Anh Tần..."
"Đừng hòng cầu xin tôi mềm lòng."
Hắn chậm rãi kéo dây áo tôi xuống: "Em nên biết rõ, tôi là người cứng rắn, lòng dạ sắt đá."
Tôi nhắm mắt tuyệt vọng, nhớ tới trận sóng gió kéo dài nửa tháng, nhớ tới cái tên Tần Tông Niên bị gắn liền với tội danh kẻ hiếp dâm.
Tuy rằng sự việc đã được ém xuống, không ai dám nhắc tới, nhưng vì trận sóng gió này mà danh tiếng của hắn bị ảnh hưởng, bỏ lỡ một dự án lớn.
Mà dự án đó, cuối cùng lại rơi vào tay Cố Kim Yến.
Bởi vậy, cho dù chuyện này chỉ là trùng hợp, là hiểu nhầm, nhưng Tần Tông Niên cũng sẽ không bao giờ tin tưởng.
Người đàn ông như hắn, sao có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này.
"Chúng ta không ở đây được không?"
Tôi nắm lấy tay áo hắn, run giọng cầu xin trong vô vọng: "Xin anh đấy, Tần Tông Niên..."
Tần Tông Niên cười nhạt: "Để dành những lời này, lên giường rồi nói."
-----
Thật ra, một năm trở lại đây, tôi và Cố Kim Yến rất ít khi ngủ chung giường.
Đến mức tôi suýt nữa quên mất cảm giác hoan ái nam nữ là như thế nào.
Đến mức Tần Tông Niên còn chưa hoàn toàn tiến vào, tôi đã đau đến mức không nhịn được cắn một cái lên cánh tay hắn.
"Tần Tông Niên… Anh ra ngoài trước được không?"
Cả người tôi run rẩy, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Thế nhưng, có vẻ Tần Tông Niên cũng chẳng dễ chịu gì.
Hắn cau mày, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn: "Xem ra, bạn trai em kém cỏi lắm nhỉ, Lý Mạn."
"Anh có thể đừng nhắc đến hắn ta được không?"
Tôi cụp mắt: "Tôi và Cố Kim Yến đã chia tay, không còn qua n hệ gì nữa..."
Tần Tông Niên bỗng nhìn tôi chằm chằm.
Ngay sau đó, hắn rút người ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngón tay bấu chặt cánh tay hắn cũng theo bản năng nới lỏng.
Thế nhưng, ngay sau đó, Tần Tông Niên lại ôm chặt eo tôi.
Núi lửa phun trào dữ dội, dung nham nóng chảy thiêu đốt.
Đầu ngón tay tôi bấu chặt vào da thịt hắn, giọng nói bị chặn lại, đứt quãng.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước.
Tiếng ồn ào che lấp tất cả âm thanh ái muội trong căn phòng này.
-----
Đến tận nửa đêm, mưa vẫn chưa tạnh.
Tần Tông Niên ôm tôi, cả người ướt đẫm, đi đến bên cửa sổ sát đất.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, hết lần này đến lần khác, không chịu ngừng nghỉ.
Là Cố Kim Yến gọi đến.
Tôi run rẩy ngón tay bắt máy.
"Em dọn đi rồi?" Giọng anh ta không chút cảm xúc.
Đầu ngón tay tôi áp vào lớp kính lạnh lẽo, khàn giọng đáp: "Phải."
"Khi nào?"
"Tối nay."
"Mưa to quá, hay mai em hãy đi." Giọng hắn nghe thật thản nhiên.
Thật nực cười.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, chiếc điện thoại áp bên tai đã bị người ta giật lấy.
Theo phản xạ quay đầu lại, Tần Tông Niên đã ép chặt tôi vào cửa sổ sát đất.
Hắn liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng, áp vào tai tôi, cúp máy.
"Mưa to thế này, Lý Mạn, hay là em ở lại nhà tôi đêm nay?"
Tôi lắc đầu, mái tóc ướt sũng dính vào lưng.
Màu đen, màu trắng, tạo nên sự tương phản thị giác đáng kinh tâm.
Tần Tông Niên cúi đầu, hôn lên cổ tôi: "Thêm lần nữa."
Tôi không từ chối, chỉ khẽ hỏi: "Hai ta xem như thanh toá n xong, được chứ?"
Ánh mắt Tần Tông Niên bỗng trở nên lạnh băng.
Hắn cười, ngón tay quấn lấy mái tóc dài của tôi.
"Muốn xem như xong, cũng được."
Mái tóc dài ướt sũng, quấn quanh ngón tay thon dài của hắn.
Hắn hơi dùng sức, kéo tôi áp sát vào người hắn, tay kia nâng cằm tôi lên.
Đêm đen như mực, đôi mắt hắn còn sâu thẳm hơn cả màn đêm.
"Vậy để tôi biến tội danh kia thành sự thật, Lý Mạn."
"Như vậy mới xem như thanh toán xong."
-----
Da đầu tôi tê rần.
Thật ra, Tần Tông Niên không hề dùng sức.
Thật ra, hai lần trước, tôi có thể cảm nhận được hắn vẫn luôn kiềm chế.
Nếu không, e là tôi đã sớm bị xé rách, tổn thương. Dù sao thì sự chênh lệch về thể lực của chúng tôi cũng quá lớn.
Nếu hắn thực sự muốn trút giận, muốn biến tội danh kia thành sự thật, thì người chịu thiệt thòi chỉ có mình tôi.
Có lẽ vì đêm nay chúng tôi đã làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ. Mà một khi đàn ông và phụ nữ đã vượt qua ranh giới đó, rất nhiều thứ sẽ âm thầm biến chất.
Kỳ lạ là, tôi lại không quá sợ hãi.
Cứ ngẩng đầu nhìn hắn như vậy, thậm chí còn mỉm cười. "Tần Tông Niên, vậy anh cứ biến nó thành sự thật đi."
"Chỉ là..."
Tôi hơi nhón chân, chủ động hôn lên môi hắn: "Tôi không muốn bị thương."
"Dù sao thì công việc của tôi cũng cần phải xuất hiện trước ống kính."
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động lấy lòng hắn.
Lúc cúi đầu đáp lại nụ hôn của tôi, giọng hắn trầm xuống vài phần: "Lý Mạn, em còn lựa chọn khác."
"Lựa chọn gì?"
“Em chủ động một chút, để tôi thoải mái, có lẽ... tôi sẽ tha cho em.”