Lúc tôi đẩy cửa bước vào, trên đùi Cố Kim Yến có một cô gái trẻ đang ngồi. Áo sơ mi lụa màu be, chân váy bút chì đen - đồng phục của thực tập sinh văn phòng thư ký.
Trang phục có phần đứng đắn, trưởng thành nhưng khi được cô gái trẻ mặc lên lại toát ra vẻ ngây thơ.
Nhìn thấy tôi, cô gái ấy xấu hổ vô cùng, vùng vẫy muốn xuống khỏi người Cố Kim Yến.
Thế nhưng, anh ta chỉ nhướng mắt nhìn tôi một cái nhạt nhẽo, bàn tay lại ôm chặt hơn một chút.
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Gương mặt anh ta vẫn phong lưu phóng khoáng như vậy, giọng nói dỗ dành lại dịu dàng vô cùng.
Đột nhiên, tôi bỗng nhớ lại năm 19 tuổi của mình.
Anh ta cũng từng dỗ dành tôi như thế.
Dỗ tôi hôn môi, ôm ấp anh ta.
Dỗ tôi cùng anh ta vào khách sạn.
Dỗ tôi đừng sợ, cứ yên tâm giao bản thân cho anh ta.
Vậy mà giờ đây, những lời nói ấy, sự dịu dàng ấy lại dành cho một cô gái khác trẻ hơn.
Tôi bỗng bật cười.
Người Cố Kim Yến phảng phất mùi rượu, đáy mắt là một mảng men say mơ hồ.
"Lý Mạn, em cười cái gì?"
Tôi dần thu lại ý cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cố Kim Yến, chúng ta dừng lại đi."
-----
Nói xong, tôi không đợi anh ta lên tiếng, cũng không để ý đến những người khác trong phòng bỗng chốc im lặng, chỉ tháo chiếc nhẫn trơn đã đeo năm năm trên ngón áp út xuống, đặt lên bàn trà trước mặt Cố Kim Yến.
Tôi xoay người đi ra ngoài.
Cố Kim Yến không lên tiếng ngăn cản, cũng không đứng dậy đuổi theo.
Chúng tôi bên nhau năm năm, anh ta đã sớm trở thành khách quý của giới thượng lưu phố cảng.
Còn tôi, chỉ là một MC tuyến mười tám chẳng mấy ai biết đến của đài truyền hình.
Vì thế, cho dù tận mắt chứng kiến anh ta có người phụ nữ khác, cũng chẳng ai tin tôi dám thốt ra hai chữ chia tay.
Lúc đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng xì xào sau lưng.
"Chị Mạn Mạn chỉ là nhất thời tức giận thôi."
"Anh Yến, tối nay anh về dỗ dành chị ấy một chút..."
"Không cần." Cố Kim Yến cười một tiếng: "Mấy người thử hỏi cô ta xem, cô ta dám chia tay không?"
"Bao nhiêu năm nay, là tôi cho cô ta một chỗ dựa, cho cô ta một mái nhà."
Cố Kim Yến thản nhiên, cao cao tại thượng: "Cô ta không dám, cũng không nỡ đâu."
Tôi nắm chặt tay nắm cửa, đứng im không động, lưng thẳng tắp nhưng nước mắt lại bất chợt tuôn rơi.
Năm đó, vì lời hứa cho tôi một mái nhà, một cô gái bơ vơ, côi cút như tôi mới rung động, mới sa vào lưới tình.
Vậy mà nhiều năm sau, lời hứa năm nào lại biến thành mũi da o sắc nhọn đâ m thẳng vào tim tôi.
Đúng là người thân cận nhất, mới biết cách làm tổn thương đối phương sâu sắc nhất.
-----
Tôi dành ra ba ngày ở nhà thu dọn hành lý.
Trong ba ngày, rất nhiều bạn bè chung đều dò hỏi tôi, nhưng tôi không trả lời ai, chỉ lặng lẽ đóng gói đồ đạc của mình.
Tối hôm cuối cùng trước khi rời đi, tôi cẩn thận kiểm tra khắp căn nhà, chắc chắn không để lại dù chỉ một sợi tóc, sau đó mới gọi xe.
Sau khi xe tải của công ty chuyển nhà chở hết đồ đạc đi, phố cảng bỗng đổ mưa to.
Mưa bão là kiểu thời tiết tôi sợ hãi nhất.
Năm tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi qua đời trong một đêm mưa gió bão bùng như thế. Mà trước kia, mỗi một đêm mưa như vậy, Cố Kim Yến đều ở bên cạnh tôi.
Tôi từng vô cùng dựa dẫm vào anh ta. Chỉ là bây giờ, không cần nữa.
Chiếc taxi chở tôi lao vào màn mưa như trút nước.
Tôi đang nhìn dòng nước chảy trên cửa sổ xe như thác đổ, ngẩn ngơ suy tư, chiếc xe bỗng mất lái chết máy, dừng lại đột ngột.
Chiếc xe phía sau không kịp né tránh, húc thẳng vào đuôi xe.
May mà không nghiêm trọng lắm. Tôi kinh hãi nhìn ra sau.
Mưa to như vậy, chiếc Rolls-Royce biển số kép kia như con thuyền Noah trên biển cả, lặng lẽ nằm im bất động.
Người tài xế taxi còn chưa kịp mắng chử i đã vội vàng ngậm miệng.
Một chiếc ô đen được bung ra, người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống xe.
Đôi giày da bóng loáng giẫm lên dòng nước mưa chảy như suối nhỏ, tiến đến bên xe tôi.
Chiếc ô che khuất màn mưa tầm tã.
Dưới tán ô lộ ra gương mặt lạnh lùng, cương nghị của người đàn ông.
Tôi vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên trợn to mắt: "Anh Tần?"
Tần Tông Niên nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, đáy mắt dần hiện lên ý trêu đùa: “Thật trùng hợp.”