Hôm sau tình trạng sức khỏe của cậu đã ổn định nên cậu đi làm thủ tục xuất viện
Quang Anh thấy cậu xuất viện nhưng không có người nhà đến đón nên anh quyết định đưa cậu về nhà
Nơi cậu ở nằm trong một con ngõ nhỏ,các toà nhà bên ngoài đã che gần hết ánh sáng nên dù là buổi sáng thì ở đây cũng rất âm u.Nhìn từ ngoài vào cũng có thể thấy bên trong giống như một khu ổ chuột.
Duy: “Anh để em tự đi vào là được rồi ạ.Cảm ơn vì đã đưa em về”
Quang Anh: “Anh đưa em vào”
Anh không yên tâm khi để cậu vào một mình. Nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống chỗ của những người tệ nạn ở.Vừa ẩm thấp,tối tăm lại vừa xuống cấp trầm trọng
Duy: “Dạ thôi không cần đâu ạ.Khu nhà em không được sạch lắm,em sợ làm bẩn bộ đồ của anh mất”
Không chỉ là không sạch sẽ mà còn rất nhiều tên côn đồ vẫn đang rình rập đợi cậu.Cậu sợ sẽ làm ảnh hưởng tới anh
Quang Anh: “Đồ ngốc, sợ gì mà sợ.Em không thích thì anh không vào nữa.Vào đi,có chuyện gì thì gọi cho anh”
Duy: “Dạ.Em chào anh”
Anh đợi đến khi không thấy cậu nữa mới lái xe đi
Duy: ‘Mẹ ơi cứu con..hức’
‘Đm nơi đéo gì mà tối thế, sợ quá huhu’
(Moon:Tự nghĩ tự sợ mới hay)
Đoạn ký ức chạy trong đầu cậu cho cậu biết cái nơi này rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đến mức này
Nhân vật mà cậu xuyên vào cũng trùng hợp trùng tên và sinh nhật của cậu.Bố mẹ mấy từ khi cậu bảy tuổi,họ gặp tai nạn trên đường về nhà từ chuyến du lịch.Duy được vợ chồng họ hàng nhận nuôi.
Ngoài mặt rất chăm lo cho cậu nhưng thực ra là âm thầm lấy hết tài sản của bố mẹ cậu.Trước mặt người khác họ luôn quan tâm chăm sóc cậu nhưng khi không có ai thì họ nói cậu là thằng ăn hại,lúc nào cũng đánh đập cậu dã man.
Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt,không chịu được đau đớn nên cậu rất sợ không dám phản kháng.Số tài sản mà bố mẹ để lại cho cậu bị họ ăn chơi tiêu xài,đến khi cậu 16 tuổi gia đình họ vì chơi cá độ thua sạch lại còn nợ một khoản lớn nữa nên cậu bị họ bắt đi lao động để trả nợ cho họ.Đến năm nay khi cậu 18 tuổi,do bọn côn đồ đến đòi nợ quá hung hãn nên họ đã bỏ cậu lại và chạy trốn.Chỉ còn cậu lúc nào cũng bị bọn côn đồ đánh đập đòi tiền.
Duy: 'Hay không về nữa nhỉ,mất công bị đánh' (vừa nghĩ vậy cậu liền chạy ra ngoài)
“Gặp chồng thì vui thật đấy nhưng mày đừng cho tao vào cái hoàn cảnh này chứ hệ thống ơi”
Hệ thống: “Cái này cậu kêu tác giả sửa thiết lập nhân vật chứ liên quan gì đến tôi,tôi chỉ đưa nhiệm vụ và hướng dẫn thôi”
Duy: “Chứ không phải tự nhiên mày kéo tao vào đây hả”
Hệ thống: “Ai bảo cậu tự đọc truyện tự tức chết.Tôi thấy tội mới kéo cậu vào đây chứ.Không cảm ơn thì thôi"
Duy: “ Dạ em cảm ơn. Đổi nhân vật nào vừa giàu vừa đẹp được không”
Hệ thống: “Mơ đi cưng”
Duy: “Chết rồi trong người không có tiền,chả lẽ lại phải về chỗ vừa nãy”
Hệ thống: “À quên..chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên: làm quen với Rhyder. Phần thưởng là 100 điểm cộng với 20k”
Duy: “Cái đ*t..mày lần đầu làm hệ thống à”
Hệ thống: “Sao biết??”
Duy: “Có hệ thống nào chưa thông báo nhiệm vụ mà đã cho người ta làm như mi không hả”
Hệ thống: “Lỗi kĩ thuật tí thôi cho thêm 50 điểm là được chứ gì?”
Duy: “không cho tiền mà cho điểm,keo kinh”
Hệ thống: “Đạt mốc điểm đổi được phần thưởng bí mật còn bằng triệu tiền thưởng đó.Không cần thì thôi”
Duy: “Hì em đùa tí.Ủa bình thường nhiệm vụ liên quan đến nhân vật chính mà sao lại liên quan đến chồng tui”
Hệ thống: “Tại thiết lập hệ thống hướng đến kết mới của Rhyder.Kết thúc như nào là do cậu chọn.Lưu ý là chết rồi không sống lại được đâu nên cẩn thận”
Duy: “Ròi hiểu.Thế tiếp theo nhiệm vụ gì?”
Hệ thống: “Chấp nhận nhanh vậy?Bình thường người ta ngơ ngác lắm mà”
Duy: “Chứ bắt đứa mọt truyện xuyên không thì đòi gì”
Hệ thống: “Trần đời chưa thấy ai ngang ngược như này :))”
Duy: “Kệ người ta”
Hệ thống"Được rồi.Nhiệm vụ tiếp theo: Tìm cách chuyển vào nhà Rhyder sống chung.Hoàn thành thưởng 200 điểm và 50k.Thất bại trừ 500 điểm và hình phạt bí mật"
Duy: “Trừ thế âm mẹ điểm rồi còn đâu”
Hệ thống: “Không ý kiến.Thời gian nhiệm vụ: 2 tuần"
Duy: “Mẹ…”