Duy nhận được tiền thưởng từ hệ thống thì bay ra cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa socala và cái bánh mì

 Cậu vừa ngồi ăn vừa suy nghĩ xem tối nay ngủ ở đâu

 Duy: “Buổi tối lạnh lắm bé không muốn ngủ ngoài đường đâu huhu”

 Ngồi một lúc thì cậu cũng gặm xong cái bánh mì.Cậu đem vỏ bánh bỏ vào thùng rác rồi cầm hộp sữa tung tăng đi dạo, tiện thể ngó nghiêng xem có chỗ nào ấm áp để ngủ không 

 Mặc dù Rhyder đã nói là có chuyện gì thì cứ gọi anh nhưng mà cậu không muốn làm phiền anh nữa.Anh đã giúp đỡ cậu rất nhiều,nếu không có anh thì hôm đó cậu đã bị người ta đánh chết rồi 

 Trên người cậu chỉ mặc một cái áo phông mỏng.Buổi sáng thì thời tiết vẫn rất ấm nhưng giờ đã là cuối thu rồi.Trời càng tối thì sẽ càng lạnh, cậu vừa đi vừa cọ xát hai bàn tay lại để giữ ấm.Trên con đường vắng có bóng dáng của một cậu trai nhỏ bé lẻ loi

 Duy uống nốt hộp sữa rồi quyết định quay lại cái nơi gọi là nhà.Bị đánh cũng đuợc, cậu không muốn chết cóng ở ngoài đâu

 Duy: “Nhỡ mấy người đó đi rồi thì sao.Về nhà chắc không sao đâu ha”

 Duy sợ tối lắm, ở ngoài đường không được đâu,em bị ám ảnh với bóng tối mà

 Cậu quay lại con ngõ tối tăm ấy.Từng bước từng bước đi vào, cậu ló đầu ra xem thử thì thấy xung quanh không có ai.Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm 

 Cả ngày lang thang ở ngoài vừa lạnh vừa mệt nên khi vừa về nhà cậu đã chùm chăn ngủ thiếp đi

 ____________________________

Duy: “Huhu..đừng..a..đừng mà..thả tôi ra..hức”

  “KHÔNG…”

 Cậu bật dậy thu mình vào một góc,hít thở một cách khó khăn

 Duy: “Không sao..là mơ,không sợ nữa Duy à”

 Cậu tự trấn an bản thân mình

 .."CON MẸ NÓ..ANH MAU CÙNG CON ĐĨ KIA CÚT KHỎI MẮT TÔI NHANH"

 CHOANG..

 “MÀY CÓ QUYỀN ĐÉO GÌ MÀ CHỬI BỐ,ĐÃ VÔ DỤNG RỒI THÌ IM MẸ MỒM MÀY VÀO.CÒN NÓI XẤU EM ẤY TAO CHO CÁI MẢNH CHAI NÀY VÀO ĐẦU MÀY ĐẤY”

 Tiếng hàng xóm bên cạnh cãi nhau um xùm làm cậu chỉ biết cuộn mình một góc mà run rẩy sợ hãi 

 Đột nhiên đèn trong phòng tắt phụt đi

 Duy: “Đừng mà..huhu..tha cho bé”

 Cậu hoảng loạn tìm điện thoại để tìm số mẹ cậu nhưng cậu quên mất rằng cậu đang ở một thế giới xa lạ,không quen biết được ai.Cậu sợ hãi,bất lực lúc này cậu thấy tên anh trong danh bạ liền ấn gọi mà không suy nghĩ 

 Sau hai hồi chuông thì cậu nghe được tiếng của anh

 Quang Anh: “Alo,Duy hả? Có chuyện gì không?"

 Vừa nghe anh nói cậu liền oà khóc

 Duy: “oaa..hức anh ơi”

 Quang Anh: “Sao vậy,bình tĩnh, nói anh nghe”

 Duy: “hức..em..em xin..lỗi.. hức..em không sao đâu ạ..hức..x..xin lỗi ..vì làm phiền anh ..hức”

 Cậu nghe giọng anh liền rất an tâm nhưng lại cảm thấy không nên làm phiền anh.Cậu nói xin lỗi rồi định cúp máy.

 Quang Anh: “Sao lại khóc?”

 Duy: “Hức..k..không có gì..đâuu.ạ..hức”

 Quang Anh: "Gửi định vị qua đây cho anh"

 Duy: “E..em”

 Quang Anh: “Gửi nhanh trước khi anh cáu”

 Cậu không muốn làm anh giận nên nghe theo lời anh mà gửi định vị sang

 Khi nhận được định vị anh không nói gì mà cúp máy.Cậu thấy anh như vậy tưởng rằng anh giận rồi liền khóc dữ dội hơn.Cậu thu mình một góc vừa run vừa khóc đến đáng thương 

 20 phút sau

 Cốc cốc

 Duy đang sợ mà nghe tiếng gõ cửa cậu lại càng sợ hơn.Cậu tưởng rằng bọn đòi nợ lại đến tìm mình.

  Quang Anh: “Mở cửa cho anh”

 Nghe giọng anh cậu liền không suy nghĩ gì mà chạy ra mở cửa.Do vội quá nên cậu vấp vào cạnh bàn ngã đập đầu gối xuống sàn.Cậu nén chịu đau mà đi đến mở cửa 

 Vừa nhìn thấy anh cậu liền ôm chặt lấy anh mà khóc,thân hình nhỏ bé run rẩy đến đáng thương 

 Khi bị cậu ôm anh cũng bất ngờ nhưng nhìn cậu như vậy anh không nhịn được mà lòng khẽ nhói đau.Anh cũng không hiểu cảm giác này là gì

 Anh vòng tay vỗ nhẹ lưng cậu

 Quang Anh: “Ngoan..không sợ nữa.Anh đây rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play