A Uyển không biết sống chết mà nhớ đến Hứa Nghiên Hành suốt chín năm.
-----
Hứa Nghiên Hành từng cứu A Uyển thoát khỏi tay bọn buôn người, lúc đó hắn thấy nàng bị trói, liền đến giúp cởi dây trói cho nàng. Hắn là người không quá nguyện ý giúp đỡ người khác, khi ấy nàng một thân bụi bặm bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là đen láy.
Nhiều năm sau, khi hắn nghe được có người hỏi nàng vì sao quen được hắn, nàng chỉ trả lời: “Quên rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nghiên Hành bỗng trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng hỏi lại, “Thật sự quên rồi?”
Nàng không sợ chết mà nói một câu: “Thời gian quá lâu.”
Hứa Nghiên Hành vì câu nói “quên rồi, thời gian quá lâu” của nàng lơ lửng mãi trong đầu, liền bảo nàng, “Đưa tay ra đây.”
A Uyển ngoan ngoãn đưa tay ra, chỉ thấy Hứa Nghiên Hành không biết từ đâu lấy ra một dải lụa màu xanh quấn quanh cổ tay phải nàng vài vòng, thắt một cái nút, rồi lại nâng tay tháo ra.
A Uyển nhìn những ngón tay dài quấn quanh cổ tay mình, thời gian như trở về chín năm trước. Nàng nhìn mà hiểu ra, bỗng dưng mỉm cười, bên môi xuất hiện hai cái lúm đồng tiền vừa sâu vừa nhỏ.
-----
Vở kịch nhỏ:
Trong phòng ánh đèn vàng nhạt, phản chiếu lên đôi má hồng của A Uyển, nàng kéo tay áo hắn, ánh mắt hơi mơ màng. Nàng thì thầm một câu, giọng nói trong trẻo và dịu dàng, ngắt quãng.
Hứa Nghiên Hành nheo mắt nâng cằm nàng lên, giọng trầm thấp như dụ dỗ, “Nói lại lần nữa.”
“A Uyển thích Hứa đại nhân.”
Nội dung nhãn: Duyên trời tác hợp, ngọt ngào.