Đỗ Thu Cẩm thấy không hỏi được gì thêm, trong lòng lại nhớ đến ánh nhìn thoáng qua vào tối đó, nên cũng không còn hứng thú để tiếp tục trò chuyện, liền tìm lý do về nhà. 
A Uyển cũng thầm thở phào, nàng vốn không giỏi giao tiếp với người khác, thấy nàng ta đã đi, mới vào phòng mình, sáng nay chưa ăn gì, vừa rồi đi một đoạn đường dài, giờ đã đói đến mức bụng kêu réo, nàng vào bếp, nấu cho mình một bát cháo đơn giản, củi lửa cũng vừa đủ để nấu.
Uống cháo xong, toàn thân phục hồi sức lực, nàng lại nhặt lại cái rìu trước đó, vào sân nhỏ trước nhà tiếp tục làm cái việc bị Đỗ Đông Đình quấy rầy hôm qua. 
Tốn cả nửa ngày mới kẹp được lưỡi rìu thô vào trong gỗ, tiếp theo thì không thể xuống được, nàng nghĩ hay là trực tiếp bỏ cả cái này vào trong bếp. 
“Thật là trùng hợp, hôm nay lại để tiểu sinh thấy,” Phía sau, Đỗ Đông Đình không biết từ lúc nào đã chạy lại, hắn ta tiến sát A Uyển, “A Uyển cô nương, đừng từ chối nữa, tiểu sinh thấy củi này nàng thật sự cần.” 
A Uyển hoảng sợ lùi lại vài bước, tay vẫn cầm cán rìu, tránh ánh mắt sáng rực kia của hắn ta, “Thật sự không cần, ta sắp chẻ xong rồi.”
Khóe miệng của Đỗ Đông Đình đầy ý cười, đôi mắt nhỏ híp lại, lại tiến thêm một bước, cúi người định chạm vào mu bàn tay nàng, thì tay đó bỗng nhiên bị người khác nắm chặt kéo lại, khiến hắn ta kêu lên đau đớn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play