Khi vào tới phòng làm việc của cục trưởng cô nhanh chóng bất ngờ vì trong đây rất nhiều người, trai gái đều có đương nhiên là cũng có Cảnh Công-cha cô, mọi người ở đây điều mặc quân phục của tổ chức. Ân Dung lễ phép cúi đầu chào mọi người. Những người ở đây được ngồi theo hình tròn, còn một chỗ trống chắc là dành cho Ân Dung.
Cục trưởng là người ngồi giữ, không nhanh không chậm nói, nhưng rất có khí thế: "Chào cháu, ngồi xuống đi!" Chất giọng toát lên vẻ uy quyền. Ân Dung nhanh chóng ngồi xuống nhưng không quên đánh giá người cục trưởng này, tuy nhìn đã già nhưng lại có vẻ mưu mẹo và cập mắt nhạy bén. Ngay sau đó có một người phụ nữ trong cũng tầm bốn mươi tuổi lên tiếng quát nhẹ: “Điền Ân Dung cháu có biết mọi người đã đợi cháu bao lâu không?”
Ân Dung trước giờ rất cứng rắn nhưng trước lời quát này thân thể đã mềm nhũn ra…
Cô chưa kịp phản ứng lại, giọng nói của cha cô vang lên: "Thực xin lỗi là do tôi sơ ý không chỉ rõ đường cho con bé mong mọi người và cục trưởng bỏ qua!" Ân Dung nhìn cha cô với vẻ bối rối và ngượng ngùng vì cô biết lúc sáng đã không dậy đúng giờ làm trễ cuộc hẹn nên giờ cha cô phải thay mặt xin lỗi. Từ trước đến nay cô không bao giờ làm cha cô thất vọng... Mà chẳng trách được, bởi hôm qua thật sự quá mệt.
Nhưng giờ phải nói thế nào đây cha cô xin lỗi giúp cô nhưng chẳng lẽ không nói tiếng nào sao?
Đang suy nghĩ không biết phải làm sao thì Thiết Viễn ngồi trong gốc lên tiếng: "Không phải lỗi của chú Công hay của Ân Dung mà là lỗi của cháu, lúc sáng Ân Dung đến đúng giờ nhưng do cháu hiếu kỳ muốn nói chuyện nên giữ Ân Dung lại." Lời vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn Thiết Viễn với vẻ chán nản.
Người phụ nữ lúc nãy lên tiếng: “Viễn, cháu cũng vừa thôi, là cháu có lỗi.”
Thiết Viễn cười cười lên tiếng: "Vâng, vâng là cháu có lỗi." Ân Dung to mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn nháy mắt một cái.
"Đủ rồi Thiết Viễn nhận lỗi hít đất 30 lần." Giọng nói khàn khàn lại rất nghiêm chỉnh làm tất cả mọi người trở lại nghiêm túc kể cả Thiết Viễn, chính là của cục trưởng. Chất giọng ấy lại vang lên: "Ân Dung, cháu có biết lần này làm nhiệm vụ cháu sẽ đối mặt với thế lực nào không?" Ân Dung bình tĩnh đáp lại: "Vâng, cháu biết!" Cục trưởng tiếp lời: "Tốt, khi có nhiệm vụ cháu hãy đeo cái này vào." Cục trưởng đưa ra chiếc hộp nhỏ bên trong là một chiếc tai nghe đơn màu đen trong bình thường nhưng lại cắt tính hiệu với các kết nối bên ngoài, chỉ có thể liên lạc với tổ chức trong phạm vi gần, xa.
Ân Dung đưa tay nhận lấy: “Vâng, cháu biết rồi.”