Sáng sớm, Ân Dung thức dậy trên chiếc giường trắng mềm mại, trên người toàn là vết bầm tím do bị trói hôm qua, trông vô cùng thảm hại.
Cô phóng tầm mắt ra chiếc cửa sổ sát đất, trời đã vào đông, không khí  đã lạnh hơn, làm vô cùng dễ chịu.
Ân Dung trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mệt mỏi lê lết đi rửa mặt. Nửa giờ sau, cô mới bước từ trên lầu đi  xuống, phải nói thật ở đây rất rộng, cô đoán có lẽ là đang ở bản gia của nhà họ Thương.
Đi hồi lâu Ân Dung mới đến phòng khách, ở đây trang trí theo phong cách cổ điển trong vô cùng mộng mị.
Trên ghế Ân Dung thấy Thương Định đang ngồi đọc tài liệu, đứng kế bên là hai người nữa, lần lượt là La Thiên, Phổ Kỳ, thuộc hạ của Thương Định.
Ân Dung thấy vậy liền muốn đánh bài chuồn nhưng không kịp. Phổ Kỳ đã nhìn thấy cô, liền cất tiếng:" Điền Ân Dung, cô đã xuống đây, sao không đến chào lão đại." Thôi xong bị phát hiện rồi, chết tiệt tên Phổ Kỳ này, muốn cô chào thì đành chào vậy.
Cô rón rén đến chỗ Thương Định đang ngồi, cất giọng nhẹ nhẹ chào hỏi:"Lão đại, chào buổi sáng." Ân Dung cố gắng nâng khuôn miệng cười thật tươi. Nhưng hắn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Thương Định vẫn không dời tầm mắt ra khỏi tập tài liệu, nhưng vẫn mở miệng nói giọng đanh thép:"Đã xuống, sao không lại đây, lại tính đi đâu." Ân Dung sững sờ, to mắt nhìn hắn, cau mày suy nghĩ, không biết nói thế nào, đành biện đại lí do.
“Lão đại, tôi không hiểu những chuyện anh và mọi người nói, nên nghĩ, nếu đi lại sẽ làm phiền.” Nói là lí do vậy thôi nhưng dù sao Ân Dung cũng có hiểu những gì họ nói đâu, nên đây là sự thật thì đúng hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play