Kuroko đi đến một cái hẻm nhỏ, cậu tính toán đi đường tắt đến con phố nhỏ bên kia đường, nhưng lại đụng phải một con mèo lớn diện mạo hung ác.
Chúng nó hùng hổ nằm giữa giao lộ, Kuroko thân là một con mèo con nho nhỏ đứng trước mặt chúng nó hình thành một thế trận đối lập, nếu có người nào đó đi qua đây, nhất định sẽ bật cười vì thế trận này.
Chỉ là Kuroko cười không nổi.
Bởi vì mấy con mèo này rất…… hung thần ác sát.
Con mèo đứng giữa gào “meo meo” vài tiếng, Kuroko quỷ dị thế nào mà lại nghe hiểu, điều nó nói chính là: “Nếu mày muốn đi qua chỗ này thì phải cúng thức ăn cho bọn tao!”
Kuroko: “……”
Có nên nói không hổ là meo meo bệ hạ?
Cơ thể mập mạp, nếu mình vẫn còn là nhân loại, khi gặp được con mèo này, nhất định sẽ cho nó một ít đồ ăn ngon, bởi vì nó tuy rằng rất béo, nhưng thoạt nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là nó một thân trắng muốt, bốn cái móng lại có màu vàng. Màu lông như vậy, phối hợp với thân thể tròn vo, vừa thấy đã làm người ta cảm thấy đáng yêu quá chừng.
Nhưng tiền đề là cậu còn là một con người!
Tiếc thay, giờ đây cậu chỉ là một con mèo!
Lại còn là một con mèo vừa gầy vừa nhỏ, so sánh với con mèo múp đó quả thật là bé xíu.
Kuroko chỉ yên lặng mà tự hỏi một phút đồng hồ, sau đó cất bước chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Meo meo bệ hạ vẫn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi nó kịp nhận ra, mèo Kuroko đã chạy đến đầu hẻm, lúc này mới lập tức rải chân đuổi theo.
Mấy con mèo tiểu đệ phía sau suy nghĩ vài giây rồi cũng đuổi theo.
Vì thế phía sau Kuroko liền có một bầy mèo dí sát, cậu một hơi chạy lâu ơi là lâu, lâu đến mức cậu bắt đầu thấy mệt, đằng sau vẫn còn mèo đuổi theo, song hiểu nhiên meo meo bệ hạ đã không còn sức đuổi nữa, bởi vì tốc độ chạy của nó đã thả chậm đi rất nhiều.
Kuroko quẹo vào một nơi cư trú, chỗ đó có rất nhiều hẻm nhỏ, còn có vài ngõ nhỏ chỉ rộng khoảng bốn mươi centimet.
Cậu chạy vào trong ngõ quẹo phải quẹo trái, quẹo quẹo, đến khi không nhìn thấy mèo đuổi theo nữa cậu mới thực sự thở dài một hơi nhẹ nhõm, trực tiếp cuộn thân nằm xuống mặt đất, mí mắt gục xuống, trước mắt dần dần trở nên đen xì.
Cậu không tỉnh lại, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ngoại giới, nếu khoảng cách giữa cậu và một thân thể bên cạnh chỉ có một thước.
Cậu biết có một người đang ngồi bên cạnh, tay người nó chặt chẽ ôm lấy cậu, nhưng cậu không mở mắt nổi.
Thanh âm của người nọ hơi nghẹn ngào, giữa nghẹn ngào còn có sự khổ sở khiến người ta đau lòng, lặp đi lặp lại: “Em mau tỉnh lại đi được không?”
Hình như đã nói rất lâu, có lẽ vì vậy nên thanh âm mới mới trở nên nghẹn ngào như vậy.
Người này hình như quen cậu.
Nhưng mà cậu lại không biết anh là ai, nghĩ không ra, dù cho thanh âm rất nghẹn ngào, nghe cũng rất quen tai, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, không thể nào nhớ nổi, nghĩ nghĩ, cậu đột nhiên phát hiện ngay cả mình là ai cũng không biết.
Có lẽ cậu đã quên mất mình là ai rồi.
Càng miễn bàn đến cái người xin cậu tỉnh lại đó là ai.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu bảo trì được sự “thanh tỉnh”, người nọ vẫn luôn nói câu đó, nói rất nhiều lần, cậu đột nhiên có một xúc động mãnh liệt, muốn tỉnh lại, muốn biết người nọ là ai, tại sao lại bi thương lặp lại những lời này như thế.
Nhưng cậu vẫn không thể tỉnh lại.
Cậu lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Mèo Kuroko chớp chớp mắt, nhìn ngõ nhỏ xa lạ trước mắt, dần dần nhớ ra chuyện vừa phát sinh trước đó, cậu có hơi đói bụng.
Sắc trời âm u, dường như sắp mưa.
Phải tìm một nơi trú mưa mới được.
Lại đi rồi lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng sấm, Kuroko bị dọa đến độ lông mèo dựng đứng, một giọt mưa rơi tách cái xuống mũi, cảm giác lành lạnh.
Kìa trời mưa rồi, lại còn rất lớn.
Kuroko lẻn đến trước cửa một cửa hàng, nơi đó vừa vặn không bị mưa hắt đến, hơn nữa cách cậu rất gần, cho nên cậu vào tạm chỗ này trú mưa.
Bụng đói, lại còn bị dính mưa.
Lần đầu tiên cảm thấy hóa ra cuộc sống này lại gian nan đến vậy.
Không có thức ăn, không có chỗ ở cố định.
Haiz.
Làm người vẫn tốt hơn.
Kuroko nằm xuống, bất đắc dĩ nhìn mưa càng lúc càng lớn, rụt người vào trong, mưa sắp hắt lên người cậu rồi.
Thật là…… sắp bị ướt bộ lông rồi.
Đột nhiên cánh cửa cửa hàng bị mở ra, một người đi ra, đó là một nam sinh tóc màu đen, lớn lên khá đẹp, thoạt nhìn tương đối ôn nhu, dưới mắt phải của anh có một nốt lệ chí. (Lăng: nghi vấn Himuro senpai)
Anh nhìn thấy Kuroko, đặt một chiếc lạp xưởng trước mặt cậu, sau đó bung dù biến mất giữa màn mưa.
Kuroko một lòng nhào vào đồ ăn, cũng không quên cảm ơn cái người vừa đẹp mã vừa tốt bụng đó.
“Thật là một người tốt mà!” —— ăn xong lạp xưởng rồi, tạm thời không cảm thấy đói khát nữa Kuroko nhìn hạt mưa tí tách rơi, phát ra hai tiếng “meo meo” cảm thán.
Chờ đến khi trời tạnh mưa, không khí hơi ẩm ướt, lại khá là tươi mát, tựa hồ tro bụi bay loạn trong không trung đều bị nước mưa cuốn xuống mặt đất, cho nên mới cảm thấy không khí thật trong lành.
Tâm tình của Kuroko trở nên tốt hơn.
Cậu đi tới một công viên nhỏ, nhảy lên chiếc xích đu trong công viên, xích đu được làm từ miếng mộc thô và treo lên bằng dây thừng nên rất rắn chắc, tuy đã bị mưa là ướt nhưng cậu không thèm để ý mà nằm lên trên, nhẹ nhàng đong đưa.
Trời xanh quá, giống như đôi mắt của cậu vậy.
Tất cả đều thật tốt đẹp.