Kuroko Tetsuya nhìn quả bóng rổ trong tay, đứng trên sân bóng rộng lớn, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu.

Các đồng đội càng ngày càng mạnh, còn cậu, vẫn luôn dậm chân tại chỗ không tiến lên.

Tuy rằng cậu thấy hơi mất mát trong lòng, nhưng vẫn chưa chán ghét bóng rổ, bởi vì cậu muốn trở nên mạnh hơn, giống như các đồng đội của mình, rất mạnh mẽ, như vậy mới có thể đứng bên bọn họ, mới có tư cách đứng bên bọn họ.

Chẳng qua, những đồng đội trước từng nhiệt tình yêu thích bóng rổ giờ lại khiến cậu cảm thấy cái nhiệt tình yêu thích bóng rổ trong họ đang dần dần tiêu tán qua từng trận thi đấu.

—— thắng lợi là tất cả, không cần để ý đến thứ khác.

Đã có suy nghĩ này.

—— Kuroko đã không đuổi kịp chúng ta rồi, cậu ta quá yếu.

Không sai, so với bọn họ mà nói, đúng là rất yếu.

Muốn thay đổi, nhưng lại không đủ năng lực như bọn họ để thay đổi.

Kuroko Tetsuya, đã không xứng đứng trên sân bóng, đã không xứng chơi bóng cùng họ nữa rồi.

…… Nhưng, cậu vẫn chẳng muốn từ bỏ.

…… Vẫn phải tiếp tục nỗ lực, có lẽ ở trong mắt bọn họ, cậu đã yếu đến mức ngay cả tư cách chơi bóng cùng bọn họ cũng đã mất, nhưng mà, quả nhiên ý chí kiên định trong cậu không cho phép cậu từ bỏ.

…… Không phải ở nơi này, mà là một nơi khác, vận dụng hết những gì mình có để bản thân trở nên mạnh mẽ.

…… Không bao giờ được bỏ cuộc, bởi vì tình cảm dành cho bóng rổ, chính là sự chân thành xuất phát từ tâm hồn ẩn sâu trong thân thể cậu.

Dù giờ chưa đủ mạnh mẽ, nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ trở nên mạnh hơn, bởi vì cậu có niềm tin và mong muốn mãnh liệt vào bản thân là mình có thể làm được, và cậu cũng rất nỗ lực không ngừng.

Cho nên, cậu nhất định sẽ mạnh hơn.

Đến lúc đó, quả nhiên trong lòng vẫn ôm hi vọng được đứng trên sân bóng này, chung sức cùng những đồng đội cũ, chơi một trận đấu nghiêm túc, vui sướng, khiến người ta nhiệt huyết sôi sục.

Không may là Kuroko lại gặp phải một tai nạn giao thông bất ngờ.

Ngày hôm đó trời đầy mây đen, gió thổi mạnh, cuốn theo lá cây quay cuồng từng đợt bay đi thật xa, trên đường xe cộ đi lại tấp nập kín như nêm, khi đèn đỏ sáng lên, Kuroko men theo vạch đi bộ bước sang phố bên kia đường, đoạn đường cậu băng qua ước tầm cũng khá xa.

Hầu hết mấy chiếc xe đều dừng lại trước vạch dừng, người đi đường lúc này sôi nổi đi qua.

Đột nhiên có một chiếc xe lao vọt tới, mấy chiếc xe phía trước nhận thấy chiếc xe này mang tốc độ lớn đang phóng như điên về phía họ, sôi nổi đánh lái tránh sang hai bên, vì thế các xe bên cạnh cũng phải lăn bánh, dịch ra một khoảng tạo thành một con đường nhỏ.

Như vậy cũng đủ cho chiếc xe kia chạy qua.

Chiếc xe đó không chạm đến Kuroko được.

Nhưng có một cô bé bị ngã ngồi trước mui xe.

Cô bé đó bị dọa đến ngây người, không dám nhúc nhích, thân thể run rẩy, có lẽ muốn chạy đi, nhưng lại chẳng còn sức lực để nhấc chân lên.

Kuroko theo bản năng chạy đến đẩy cô bé đó ra.

Chỉ làm theo bản năng.

Dường như có một nguyên nhân nào đó thúc dục cậu phải vọt đến.

Có lẽ là vì cậu không thể mặc kệ một đứa bé bị xe đâm ngay trước mặt mình đi.

Bởi vậy cậu vọt qua đó.

Đại não cậu chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã hành động trước một bước.

Kết quả, cậu thậm chí còn chưa kịp chạy đi, hay kéo cô bé đó cùng rời khỏi mui xe.

Làm theo bản năng.

…… Trước khi hôn mê, cậu chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng trắng chói mắt, bên tai là tiếng người ồn áo, khóc tiếng khóc la, tiếng còi xe hơi, và tiếng thét chói tai.

Sau đó thức liền chìm vào hắc ám.

Xe cứu thương chạy đến rất nhanh, bởi vì có một bệnh viện cách đó không xa, có người gọi cấp cứu, không đến năm phút đồng hồ xe đã chạy đến.

Có người thì báo cảnh sát.

Tài xế gây chuyện bị bắt ngay tại chỗ.

Cô gái nhỏ ngồi một bên khóc, trên người chỉ có một vài vết trầy da, mẹ của cô vội vàng chạy đến ôm lấy cô, liên tục hỏi có chuyện gì không, làm sao vậy, sau đó thấy một vũng máu tươi trên mặt đất, nghe thấy lời nói của dân chúng xung quanh, nhìn thấy một mái tóc màu xanh da trời đang nằm trên cáng được đẩy vào xe cứu thương, biết được tình huống xảy ra, liền chạy theo xe cứu thương.

Đang tiến hành giải phẫu, cảnh sát phái người vào bệnh viện cùng, trên tay cầm di động của người bị hại, mở danh bạ điện thoại ra gọi cho số đầu tiên.

Sau một loạt tiếng tút mới có người bắt máy: “Alo alo, Kurokocchi à, có chuyện gì? Sao lại gọi điện thoại cho tớ vậy?” Tuy rằng đã nhấc máy, nhưng ngữ khí tựa hồ có một sự không kiên nhẫn vi diệu.

Cảnh sát nam trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cậu là người quen của chủ số điện thoại này sao? Xin lỗi vì đã tùy tiện dùng di động của cậu ta gọi cho cậu, nhưng cậu ta vừa bị tai nạn giao thông, hiện đang phẫu thuật ở bệnh viện Tokyo, tôi chỉ gọi để thông báo cho cậu thôi, nếu có điều kiện, hi vọng cậu có thể đến đây… Alo… Alo? Alo! Sao không nói gì… Alo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play