Kuroko đã tỉnh lại hơn một tháng.

Cơ thể đã khôi phục lại như thường, cất bước đến trường như cũ.

Chẳng qua không tham gia vào club bóng rổ nữa.

Cậu vẫn thích bóng rổ như cũ.

Nhưng……

Sau khi cậu tỉnh lại, các đồng đội cũ của cậu lại cư xử không thích hợp.

Chỗ nào cũng không thích hợp.

Đặc biệt là thái độ đối xử với cậu.

Thật là khiến người ta kỳ quái không thôi.

Cậu phát hiện trong trí nhớ của mình có một vài ký ức kỳ quái, tỷ như cậu thấy mình biến thành một con mèo, còn bị những con mèo khác đuổi đi, gặp được một thiếu niên tóc đen, sau đó lại thấy mình hóa thành một linh hồn, gặp được một cô gái, cô gái đó còn nói chuyện với cậu nữa.

Cậu nghĩ, đây có lẽ là một hành trình lạc vào xứ sở thần tiên chăng?

Dù sao cũng đã qua hết rồi, nghĩ có lẽ sẽ không còn cơ hội trải qua những chuyện lý thú đó nữa, coi như là một hành trình và hồi ức quý giá đi.

Kuroko đi đến phòng học của lớp mình, đột nhiên có một con chó bự lông vàng chạy lại đây, Kuroko theo bản năng né sang phải, nhưng cậu còn chưa kịp hành động, một bàn tay không biết vươn ra từ chỗ nào túm lấy cánh tay cậu kéo ra ngoài, cún lông vàng vồ hụt ngã nhào xuống đất, hu hu híc híc xoa đầu đứng dậy, ánh mắt lên án nhìn Kuroko.

Midorima đẩy đẩy mắt kính, không dấu vết cầm tay Kuroko, mở miệng dời lực chú ý của hai người đi: “Sắp muộn học rồi, còn không mau đi.”

Và đương nhiên kéo Kuroko vòng qua người Kise.

Kise đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó quay đầu nhìn hai người…… nắm tay, tức khắc bùng nổ, lập tức nhào lên, xen vào giữa hai người họ, lôi lôi kéo kéo tách tay hai người ra, còn mình thì ôm lấy bả vai Kuroko, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói, ngó lơ Midorima đi về phía lớp học.

Tiếng thét chói tai của nữ sinh ven đường đánh thức lý trí của Midorima, anh âm trầm hít sâu, sau đó chạy theo, đi đến bên cạnh Kuroko.

Ba người cùng nhau bước vào phòng học, đi đến chỗ ngồi của từng người rồi ngồi xuống.

Kuroko và Midorima ngồi cạnh cửa sổ, Kise ngồi ở bên trong.

Hai tiết quốc văn, một tiết tiếng Anh và một tiết tự học.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nháy mắt một cái đã hết một ngày.

Tan học buổi chiều, Kise thần thần bí bí nói muốn mang Kuroko đến một nơi.

Còn cần phải bịt mắt lại.

Kuroko dù sao cũng không tin Kise sẽ bán cậu sang Trung Quốc, đành tùy anh thích làm gì thì làm.

Kise nhìn Kuroko dịu ngoan, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện hai trái tim màu hồng phấn… Xíu nữa là nhào vào làm chết Kuroko.

Midorima trừng mắt nhìn Kise một cái, lôi kéo Kuroko đi, Kise ho khan hai tiếng, cũng theo sau.

Mắt Kuroko bị bịt kín, lúc bước đến cầu thang sẽ có người đứng bên nhắc nhở, bảo cậu phải nhấc chân hay quẹo, cậu nghe ra đó là thanh âm của Kise và Midorima.

Cũng không biết bọn họ muốn dẫn cậu đến nơi nào.

…… Chờ đến khi vải che mắt được bỏ ra, Kuroko dùng tay che ánh sáng một chút, xuyên qua khe hở ngón tay nhìn thấy một sân bóng rổ, không phải là sân bóng của trường học mà là thuê bên ngoài, một sân bóng chưa bao giờ nhìn thấy.

Thật xinh đẹp, không biết tại sao lại có cảm giác này.

Trời rất xanh, mây trắng điểm xuyết, ánh nắng nhàn nhạt, năm người đứng trước cậu, nói với cậu, muốn cùng cậu chơi một trận bóng, hỏi cậu có nguyện ý không.

Kuroko nhàn nhạt bật cười, gật gật đầu, nhẹ giọng nỉ non: “Sao lại không muốn chứ.”

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó Murasakibara ỷ vào tay chân mình dài, ôm chặt Kuroko, treo cậu lên người anh, trong miệng nhỏ giọng kêu: “Đáng yêu quá đáng yêu quá.”

Aomine và Kise nỗ lực muốn giải cứu Kuroko từ trong tay Murasakibara.

Akashi trầm mặt, đôi mắt một đỏ một vàng lóe ánh sáng u ám, Midorima đẩy đẩy mắt kính, trên trán nổi đầy gân xanh.

Kuroko ngốc, vẫn chưa rõ ràng tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy.

Muốn đẩy Murasakibara ra lại phát hiện mình không đẩy được.

Bất đắc dĩ đành phải mở miệng nói: “Murasakibara-kun, xin hãy buông tớ ra, tớ không thở nổi.”

Murasakibara nghe vậy liền buông ra, nhưng không rời đi, mà trực tiếp ngồi trên mặt đất, túm Kuroko ngồi lên trên người anh.

Những người khác cũng sôi nổi ngồi xuống.

Nhất thời trầm mặc, nhưng cảm giác lại rất ấm áp.

Tựa như chẳng cần nói chuyện, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Kuroko trầm mặc.

Cho nên, không phải tới để chơi bóng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play