Di động của Kise Ryouta rơi xuống đất, nhưng không ai nhặt lên.
Murasakibara Atsushi ngồi bên cạnh nhìn thấy biểu tình bàng hoàng của anh lại chẳng thèm để ý, ngược lại đang nhớ đến một người, một thiếu niên có màu tóc xanh như màu trời, không biết tại sao bây giờ nhớ đến cậu ta thì trái tim lại đập rất nhanh, rất hoang mang rối loạn vội vàng, giống như có chuyện xấu vừa xảy ra.
Aomine Daiki trầm mặc liếc mắt nhìn Kise một cái, không đi hỏi thăm, chỉ mải ngẫm nghĩ chuyện gì đó trong lòng.
Di động của Momoi Satsuki đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy, nói nói mấy câu, người bên kia cũng nói nói mấy câu, liền thấy sắc mặt của cô đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt, khiếp sợ, hoảng loạn, bất an, bi thương đan xen chồng chất xuất hiện trên gương mặt cô.
Midorima Shintarou thả trái bóng trong tay xuống, mồ hôi chảy ra không ngừng, tí tách rớt vài giọt xuống mặt đất. Dùng tay đẩy đẩy mắt kính, hỏi hai người: “Hai cậu bị làm sao vậy?”
Những lời này giống như mở một cái chốt, Kise nháy mắt đã lao ra ngoài.
Trong mắt Momoi trào ra nước mắt, cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo.
Murasakibara đứng dậy, dự cảm bất an trong lòng ngày càng thêm mãnh liệt, trực giác thôi thúc anh phải chạy theo bọn họ, trực giác cũng nói cho anh biết, nếu anh không đi sau này sẽ hối hận.
Hai người còn lại không biết vì sao, nhưng vẫn chạy theo bọn họ.
Thời điểm bọn họ đến bệnh viện, Akashi Seijuurou cũng đang chuẩn bị vào bệnh viện.
Biểu tình trên mặt trấn định như dĩ vãng.
Túm lấy mấy người hỏi thăm là biết phòng phẫu thuật ở đâu, đoàn người lại vội vàng cùng nhau chạy qua đó.
Tới trước cửa phòng phẫu thuật, lại thấy một người phụ nữ đang ôm một cô bé ở ngồi tại chỗ chờ, trên gương mặt người phụ nữ đó là sự áy náy, nhưng phần nhiều là cảm kích.
Vừa nhìn thấy bọn họ, liền đứng lên.
Bà hỏi: “Các cậu là bạn của cậu ấy ư? Tôi rất biết ơn vì các cậu đã chạy đến, cậu ấy bị thương rất nặng, tôi rất biết ơn cậu ấy, nếu không nhờ cậu ấy, con gái tôi giờ đã… cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Mấy người không rõ cũng đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Nháy mắt sự khủng hoảng liền trào lên trong lòng.
…… Cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, một bác sĩ bước ra.
Mấy người ngồi trên ghế đứng bật dậy, vội vội vàng vàng hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi? Giải phẫu có thành công không?…” Cùng một đống vấn đề khác.
Bác sĩ ra hiệu ý bảo bọn họ nhỏ giọng lại, sau đó mới nói: “Người bệnh đã vượt qua tình trạng nguy hiểm, nhưng các cậu phải chuẩn bị tâm lý, có khả năng bị biến thành người thực vật.”
Một đám người tức khắc lặng im ngây đơ ra đó như trời trồng.
Bác sĩ lắc lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi sau đó quay về phòng giải phẫu.
Mẹ cô bé vạn phần xin lỗi nói: “Tôi sẽ thanh toán tiền phẫu thuật, tôi sẽ phụ trách cả tất cả những khoản phí khác nữa, các cậu là bạn của cậu ấy, xin các cậu nhất định phải tin tưởng cậu ấy sẽ tỉnh lại, tôi chân thành xin lỗi, hi vọng cậu ấy có thể vượt qua.”
Biểu tình của mỗi người đều không đồng nhất, nhưng đồng loạt đều bất lực ngồi xuống.
…… A, tôi bị tai nạn giao thông ư?
…… Hóa ra tôi đã chết rồi sao? Sao lại không cảm nhận được gì cả?
…… Tôi đang ở nơi nào? Thiên đường chăng?
…… Ưm……
Ven đường có một con mèo con màu đen lấm tấm trắng mở mắt nhìn nhìn, đôi mắt xanh như màu trời, thanh triệt mà mỹ lệ, thuần tịnh mà ngây thơ, chớp chớp mắt vài cái, có vẻ đang không hiểu chuyện gì.
Đột nhiên có một cơn gió thổi đến, phần phật cuốn lá cây bay đi, thổi qua thân thể nho nhỏ của nó, cơ thể của mèo con run rẩy một chút, không nhịn được muốn vươn hai tay ôm lấy cơ thể mình.
Nhưng…… lúc cậu làm như thế, cả cơ thể liền ngã gục trên mặt đất.
Vì thế Kuroko Tetsuya lại lâm vào trạng thái không rõ ràng lắm.
Xúc cảm không thích hợp…… tầm nhìn cũng không đúng…… sao lại có cảm giác mình có bốn chân nhỉ……
Cố bò đến vũng nước nhỏ phía trước, tỉ mỉ đánh giá bản thân, sau đó mới phát hiện sự không thích hợp một cách triệt triệt để để, vũng nước phản chiếu lên một gương mặt đen có vài chỗ loang lổ trắng, trên cái mặt mèo đó còn làm biểu tình khiếp sợ, tuy rằng thoạt nhìn có hơi khôi hài, nhưng cậu lại hoàn toàn không có tâm tình đi cười.
Kuroko lặng im một lát.
Yên lặng để suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhận mệnh: Thôi, là mèo thì là mèo, cũng rất đáng yêu.
Tuy rằng cậu vẫn thích cơ thể của người hơn.
Cậu bỏ ra tận ba ngày để thích ứng với cơ thể mèo con này, cũng may gặp được nhiều người hảo tâm, nhìn thấy cơ thể mèo con giả của cậu, còn cho cậu ăn đồ ăn còn nóng, cậu ăn không nhiều lắm, dù sao cậu cũng không cảm thấy đói.
Muốn ngủ thì tùy tiện tìm một nơi thoạt nhìn hơi ấm áp rồi ngủ.
Dù sao cậu cũng chạy loạn, không cần tìm một nơi cố định để ở.
Tuy rằng tầm nhìn có ngắn đi cả một đoạn dài, cũng chẳng nhìn thấy nhiều đồ vật, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy bầu trời xanh trong veo như vừa được cọ rửa, ngẫu nhiên còn thấy một đám mây trắng phiêu tán, một hai chú chim trắng bay vụt qua, một vài chiếc lá cây che đậy tầm mắt, thật tốt đẹp, một thể nghiệm mới lạ chưa bao giờ có.
Kuroko không muốn trở về, và cậu cũng không biết trở về thế nào, nhưng trong lòng cậu luôn tồn tại một cảm xúc mãnh liệt, chôn sâu trong nội tâm cậu, chưa từng bị cậu quên lãng.
Kuroko nho nhỏ thích ứng sinh hoạt như vậy, có đôi khi sẽ chạy qua sân bóng rổ, nhìn người ta chạy trong sân mồ hôi như mưa, nhiệt tình, vui vẻ chơi bóng, lại nhớ đến cảnh mình và mấy người Akashi cùng chơi bóng, nhịn không được trong tâm sinh ra hoài niệm, cũng muốn vào đó chơi một trận, song khi nhìn đến móng vuốt mềm mại của mình lại cảm thấy một sự bi thương và cảm giác vô lực nhàn nhạt.
Quả bóng rổ có lẽ to hơn cả cậu.
Cậu đã không thể trở về.
Thật sự không có cách nào trở về.