5
Sau khi khỏi bệnh, hắn đóng cửa không ra ngoài suốt nửa năm.
Trong suốt nửa năm đó, hầu như ngày nào hắn cũng nhốt mình trong phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn giúp ta làm việc, cũng có lúc ra ngoài ngồi dưới gốc cây với ta, để ta kể cho hắn nghe về thế giới bên ngoài cung.
Bên ngoài cung náo nhiệt hơn, có hơi thở con người, nhưng cũng chỉ là những nơi phú túc. Phần lớn khu vực bên ngoài đến nay vẫn chịu đựng đủ loại khổ đau. Trong cung ít nhất người hầu được ăn no mặc ấm, không phải lo rằng ngủ một giấc rồi bị trói lại đem bán, hay bị ném vào nồi nước sôi.
Thật sự ta không biết phải bắt đầu kể cho hắn từ đâu.
Hắn lại nằng nặc muốn nghe.
Vì thế ta kể cho hắn nghe về ông lão bán kẹo hồ lô ở hội đèn lồng, về người chú thổi những con tò he thật đẹp, về cô thím khéo léo vấn tóc, về đám trẻ con cầm lồng đèn hoa, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp phố phường.
Nhưng có vẻ hắn không hài lòng, lặng lẽ lắng nghe, lông mày nhíu chặt.
Khi ta kể xong, hắn đột ngột hỏi: “Ta không muốn nghe những niềm vui dựa trên nỗi khổ.”
Thật lòng mà nói, lúc hắn thốt lên câu đó, đầu óc ta trống rỗng, dường như không hiểu được ý nghĩa của lời hắn.
Ta không ít lần thấy những hoàng tử, công chúa khóc lóc, làm loạn đòi ra khỏi cung chơi.
Bọn họ chỉ nói về sự phồn hoa bên ngoài cung, chẳng bao giờ nghĩ đến việc người dân thường hằng ngày sống ra sao, càng không quan tâm những người dân vẫn còn sống trong thời loạn khổ sở đến mức nào.
Vì thế, ta tiếp tục kể cho hắn nghe.
Ta kể về thiên tai, nhân họa, mùa màng thất thu, triều đình lại gia tăng thuế má, xây dựng công trình lớn. Lương cứu trợ của triều đình vốn đã không đủ, còn bị quan lại cắt xén, đến miếng cháo vào miệng dân cũng chỉ là thứ nước bùn đục ngầu.
Người dân bất đắc dĩ phải ăn vỏ cây cầm hơi, khi không tìm nổi vỏ cây, họ đành bò dưới đất nhai bùn, cuối cùng bụng phình to rồi chết, thi thể bị dân đói khác chia nhau xé ra ăn sống.
Trẻ con, người già, phụ nữ không chỉ là mục tiêu của dân đói phát cuồng, mà còn là nguồn lương thực dự phòng của quân đội.
Ta kể chuyện những công tử nhà giàu cậy quyền cậy thế, ép người lương thiện làm kỹ nữ, chỉ vì một câu nói đùa mà nhốt sống người ta vào lồng cọp, bắt mọi người đến xem cảnh hổ ăn thịt người. Dân chúng không có cửa kêu oan, quan lại bao che lẫn nhau, ngầm ép chết từng người vô tội đáng thương.
Kể đến đây, ta không còn kể tiếp nổi nữa.
“Còn nữa không?” hắn hỏi.
Ta cúi đầu, ngón tay nhặt lên một con kiến nhỏ.
“Điện hạ, khổ đau trên đời này nói mãi chẳng hết được.”
6
Hắn ra ngoài ngày càng thường xuyên hơn.
Hoàng đế ban thưởng ngày càng nhiều, cuộc sống của chúng ta cũng khá hơn chút ít, mọi người đều thực sự tin rằng hoàng đế đã bắt đầu coi trọng hắn trở lại.
Ta không biết hắn làm cách nào, nhưng con đường hắn đi thực sự không dễ dàng.
Để hắn yên tâm làm việc, ta càng cẩn trọng hơn. Không biết bao nhiêu người trong cung dõi theo hắn, chỉ mong hắn lại một lần nữa gục ngã và không bao giờ đứng dậy được. Cũng vì hoàng đế coi trọng hắn, ta không còn chịu khổ như trước.
Trong lúc đi lấy bát nước đường, Tiểu Trịnh Tử ở Ngự Thư Phòng còn kéo ta lại, cố nhét tiền bạc vào tay ta.
“Công công thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm muộn, mong ngài về sau chiếu cố đến tiểu nhân.”
Tiểu Trịnh Tử cũng là người đáng thương.
Những ngày ở Ngự Thiện Phòng cũng chẳng dễ dàng gì, hắn thường bị mấy lão thái giám làm phỏng đầy mình, ra sức tìm kiếm chỗ dựa cũng là lẽ thường tình.
Nhưng hắn thật sự không thông minh.
Người ở Ngự Thiện Phòng sao có thể thân cận với người trong cung hoàng tử quá mức?
Dù từng thân thiết, lúc này cũng nên tránh càng xa càng tốt. Nếu có ngày nào đó món ăn trong bát của hoàng thượng xảy ra chuyện, ngoài Ngự Thiện Phòng, người gặp họa đầu tiên chẳng phải là chúng ta sao.
Ta bình tĩnh đẩy tay hắn lại, “Chúng ta là nô tài, làm việc đúng bổn phận mới không hổ thẹn với chủ nhân, những chuyện khác không nên xen vào.”
Sau đó, ta đều tránh những ngày Tiểu Trịnh Tử trực, thỉnh thoảng gặp nhau, cũng không nói gì nhiều.
Hắn không biết từ đâu nghe được chuyện này, từ trong cung của hoàng đế trở về, cũng không vào phòng đọc sách nữa, chỉ ngồi ngoài sân chờ ta.
Vừa bước vào sân, ta đã thấy hắn, có chút ngạc nhiên.
Đã lâu không thấy hắn về vào ban ngày, ta thuận tay đặt bánh ngọt và nước đường xuống bàn.
“Điện hạ đã dùng bữa chưa?”
Hắn gật đầu, nhìn ta chằm chằm.
Ta nhất thời không đoán được tâm tư của hắn, đứng sang một bên không nói gì, thấy hắn không có động tĩnh, bèn tìm cớ rời đi.
Hắn đứng dậy, kéo lấy cổ tay ta, nghiêm túc hỏi: “Ngươi sẽ rời bỏ ta sao?”
Thực sự không hiểu sao hắn lại hỏi câu này, nhưng ta phải đưa ra câu trả lời. Tuy nhiên, lúc này, trong lòng ta bỗng sinh ra một chút phản kháng.
“Điện hạ muốn cả đời ở trong cung sao?”
Có lẽ hắn không ngờ ta lại hỏi ngược lại mình, nên sững người ra.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn sẽ mãi mãi im lặng, thì hắn buông tay ta ra, xoay người vào phòng trong.
Ta cũng biết điều lui xuống.
Trước khi khép cửa lại, ta nghe loáng thoáng hắn nói chuyện bên trong.
Hắn nói: “Thiên hạ không yên, làm sao an cư?”
7
Tâm sự của hắn ngày càng nhiều.
Nhưng không còn nói với ta như trước.
Ta cũng xác định rõ thân phận của mình, dù sao cũng chỉ là một nô tài, chuyện lớn của chủ nhân biết nhiều thì chết sớm.
Cứ thật thà làm những việc mình nên làm, thỉnh thoảng nghe cung nhân kể chuyện về hắn. Nghe nói sau khi hắn đứng vững, việc đầu tiên là khuyên hoàng đế mở kho cứu đói, sau đó ra sức đề cử nhiều vị đại thần có năng lực cải cách, cứu trợ nạn dân, tận dụng mọi khả năng để mưu cầu lợi ích cho dân. Hiện tại đã có khu vực ổn định nạn đói, chỉ chờ mưa thuận gió hòa.
Nhưng hắn lại đắc tội với nhiều người đứng đầu hai phe của thái tử và tam hoàng tử, âm thầm chịu nhiều thiệt thòi.
Nhưng dù sao cũng không như trước, bọn họ không dám quá phận với hắn, đành trút hết tức giận lên người một tiểu thái giám như ta – kẻ chẳng biết gì.
Sau khi hắn trình lên sớ tố cáo quan lại tham nhũng, tam hoàng tử tìm đến ta.
Ngày đó trước cổng cung, ta bị thị vệ của tam hoàng tử bắt đi, chúng trói chặt tay chân ta lại, bắt ta phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Tam hoàng tử ngồi trên ghế gỗ, uống trà lạnh nhìn ta: “Chó theo chủ, trong xương cốt vẫn là đồ hèn mọn. Lần trước ở hồ sen, cũng là ngươi nhảy xuống cứu tiểu tạp chủng kia phải không?”
Ta không dám nói gì, sợ rằng nói sai một chữ, sẽ bị tam hoàng tử hành hạ đến chết.
Tam hoàng tử đột nhiên cười, chậm rãi bước đến gần, dùng mũi giày nâng cằm ta lên, cười đầy ác ý: “Mặt mũi cũng có vẻ đẹp đẽ đấy nhỉ, chẳng trách tiểu tạp chủng đó đến cả mỹ nhân người khác tặng cũng chẳng cần.”
Nghe vậy, cả người ta lập tức tê liệt.
Nếu lời này đến tai người khác, con đường của hắn sẽ chấm dứt.
“Điện hạ tuổi còn nhỏ, sao có thể hiểu chuyện nam nữ? Lưu thái y bận trăm công nghìn việc, không phải lúc nào cũng có thể mời vì sức khỏe của điện hạ."
Tam hoàng tử phong lưu, thân thể sớm đã suy nhược, cần Lưu thái y thường xuyên chăm sóc.
Chuyện này vốn không ai biết, nhưng mấy năm nay ta thân với Trương thái y ở Thái y viện, thường thấy thuốc mà Lưu thái y kê được thái giám trong cung của tam hoàng tử nhận.
Quả nhiên, sắc mặt tam hoàng tử trở nên hung ác, hắn bóp chặt cổ ta.
Ban đầu ta chỉ muốn sống sót, không muốn xen vào bất cứ chuyện gì.
Nhưng bây giờ…
Thôi vậy.
Ta bị hắn bóp cổ đến gần như nghẹt thở, dần mất đi ý thức.
Không biết đã bao lâu, lực đạo trên cổ ta nới lỏng, nhưng ta mơ hồ cảm thấy mình bị người ta trói vào tảng đá rồi ném xuống nước.
Nước tràn vào mũi và miệng, rất khó chịu, nhưng ta không thể tự cứu mình, chỉ đành nhắm mắt lại hoàn toàn.