3
Sau lần đó, mối quan hệ giữa hắn và ta liền khác nhau.
Ta cũng không biết cảm giác đó là như thế nào, thành thật mà nói, hắn không còn trốn tránh những việc tôi làm, dường như mọi thứ đều đặt ở trước mặt ta, thậm chí tắm gội cũng muốn ta hầu hạ.
Cũng từ lần đó, ta mới biết được trên người hắn có rất nhiều vết thương khác nhau, phần lớn là vết roi.
Kỳ thật, ta cũng không kinh ngạc.
Tam hoàng tử bạo ngược, thường xuyên bắt nạt huynh đệ, chưa kể đến người đệ đệ không nơi nương tựa này, mà roi cũng là thứ tốt nhất hắn làm ra.
Chỉ cần nhìn thân thể gầy trơ cả xương đó, lại không khỏi nhớ tới những ngày ở nhà tiểu thúc, lúc đó ta cũng giống như hắn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị nhóm biểu huynh muội ức hiếp, không cẩn thận một chút đã bị đánh đến mấy ngày không xuống được giường.
Ta nhẹ nhàng dùng nước trong lau miệng vết thương, lại bôi thuốc cho hắn.
Thuốc đó vẫn là ta dành ra không ít lương tháng đổi lấy, vốn muốn giữ cho mình dùng, nhưng ai bảo hắn là chủ tử.
Khi bôi thuốc, hắn nói hắn không đau, nhưng lại nắm nhăn góc áo ta.
“Điện hạ, nếu đau thì cứ nói với nô tài, nô tài sẽ nhẹ một chút.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, lại cúi đầu: “Ngươi đủ nhẹ rồi.”
Ngoài thân phận hoàng tử, hắn vẫn là một đứa trẻ rất ngoan.
“Tiểu Ngọc Tử.”
“Có nô tài.”
“Bọn họ nói sau khi thái tử ca ca đăng cơ, ta cũng sẽ chết.”
Động tác trên tay ta dừng lại một chút, hạ giọng nói: “Điện hạ chớ nghe lời gièm pha, hoàng thượng vẫn còn an khang, sao có thể bàn luận việc thái tử đăng cơ.”
Nói thì nói thế, nhưng lời này cũng không phải là tin đồn, mẹ đẻ thái tử khó sinh mà chết, một trong những người có tội đó là mẫu phi hắn.
Tuy rằng mọi người đều biết rõ mẫu phi hắn bị oan, nhưng thái tử vốn là người cố chấp, sao có thể buông tha cho hắn?
Hắn nhìn chằm chằm vào ta: “Ta muốn sống.”
Đúng vậy.
Hắn muốn sống, ta cũng muốn.
Muốn sống thì phải vùng ra, phải đoạt.
Nhưng chuyện hoàng gia, còn nhiều thăng trầm hơn chuyện xưa trong thoại bản. Không có thế lực, làm sao hắn có thể đấu với người khác, sau đó an toàn sống sót?
Chỉ dựa vào chút tham vọng này của hắn, cũng không đủ.
Đạo lý đơn giản như vậy, ta hiểu, hắn đương nhiên cũng hiểu được.
4
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ sống thận trọng như trước.
Không ngờ, hắn lại tỏ ra nổi bậc trước mặt hoàng đế. Rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, lại nóng vội, không bao lâu đã có người dùng thủ đoạn, không chỉ bị hoàng đế phỉ nhổ, còn bệnh nặng một phen.
Chính mắt ta nhìn thấy tam hoàng tử đẩy hắn xuống hồ nước lạnh băng vào mùa đông, còn không cho phép ai cứu giúp. Mắt thấy hắn sắp chìm xuống đáy ao, ta bất chấp nhảy xuống, cứu hắn lên bờ.
Sau khi hồi cung, hắn bệnh nặng một phen.
Bởi vì tam hoàng tử cố ý chơi xấu nên ta không mời được ai, đành phải cầu xin hoàng đế, lúc này mới cứu được hắn. Cũng may không có sự chậm trễ, bằng không đời này của hắn sẽ phải dựa vào thuốc để tồn tại.
Vì thế, ta cũng phải trả một cái giá đắt.
Nhưng nhìn sức khỏe hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, ta cũng cảm thấy đáng giá.
Bất giác, ta dường như thực sự có chân thành.
--ttradaosatac