14

Ta lại ở trong cung ba năm nữa.

Ba năm đủ để thay đổi nhiều thứ, Kỷ phi có thai và được sắc phong làm hoàng hậu. Sau khi làm hoàng hậu, nàng trở nên nghiêm khắc hơn với các tần phi dưới quyền, đến nỗi trong hậu cung ngoài thái tử – con trai của nàng, không còn ai khác là con của hoàng đế. Hoàng đế cũng chẳng quan tâm đến những việc đó, thậm chí cả thái tử, ngài cũng không thương yêu gì.

Đứa trẻ ấy thật đáng thương.

Mẫu hậu chỉ lo đấu đá trong cung, còn phụ hoàng thì nghiêm khắc, lạnh lùng với nó, khiến nó thường xuyên lén lút khóc.

Ta đã bắt gặp cảnh đó nhiều lần, cũng không khỏi động lòng.

Nhìn gương mặt chỉ hơi giống hoàng đế, ta cũng có chút ngẩn ngơ. Đây là con của hoàng đế và hoàng hậu.

“Công công, ta muốn ngươi bế.”

Thái tử nhỏ khóc, đưa tay về phía ta, ta thật không thể từ chối, đành bế nó vào lòng.

Nhỏ bé, chỉ như một nắm tay.

“Công công, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?”

Ta sững sờ.

“Công công…”

Ta cúi mắt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng vì khóc của thái tử nhỏ, “Điện hạ, sau này ngài sẽ là thiên tử, mọi người đều sẽ nghe lời ngài.”

Lúc nói ra những lời này, ta không biết rằng hoàng đế đang đứng ở phía không xa, lặng lẽ lắng nghe.

Sau khi dỗ thái tử trở về, ta quay lại bên cạnh hoàng đế, lạ là, trong phòng không còn ai, ngài cũng không phê duyệt tấu chương nữa, chỉ ngồi trên đất, uống rượu.

Ta chỉ đứng đó nhìn ngài.

Ngài quậy phá một hồi, hất mọi thứ trên thư án xuống đất, rồi liên tục hỏi ta tại sao.

Ta không hiểu.

Cũng không tiến lên ngăn cản.

Ngược lại, ta thấy nhẹ nhõm, không cần phải giả vờ nữa.

Có lẽ vì thấy ta không có phản ứng, ngài như mất hết khí lực, muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta né tránh.

“Mấy năm nay, ngươi không muốn cười với ta, cũng không muốn nói chuyện với ta nhiều, thậm chí chạm vào ta ngươi cũng không muốn. Ngươi ghét ta đến vậy sao?”

Ta quỳ xuống, “Bệ hạ, nô tài không dám.”

Ngài lẩm bẩm, “Ta cứ nghĩ làm hoàng đế rồi, muốn gì cũng có, nhưng thứ ta muốn nhất lại không có được.”

Tôn nghiêm, quyền lực.

Ngài đều có cả rồi.

Nhưng vẫn không hài lòng.

Ta thuận theo lời ngài mà nói, “Thiên hạ đều là của bệ hạ, bệ hạ hà tất phải tự làm khổ mình.”

Ngài ngây ngốc nhìn ta.

“Ngươi lúc nào cũng như vậy.” Ngài đứng đó, nghẹn ngào: “Ngươi giúp ta xem thử bầu trời này rốt cuộc thế nào đi.”

Nghe những lời đó, ta chấn động.

Ngài đồng ý để ta xuất cung.

Ta cúi đầu: “Tạ ơn bệ hạ ban ân.”

“Đi đi.”

Ta đứng dậy, bước về phía cửa, có lẽ vì quá vui mà bước chân không vững.

Ngài lại gọi ta: “Tiểu Ngọc Tử.”

“...có nô tài.”

“Thái tử là con của Trí vương.”

Trí vương.

Tứ hoàng tử.

Anh trai cùng mẹ với hoàng đế, nhưng được nuôi dưỡng bên cạnh tiên hoàng hậu. Cũng là người duy nhất trong các hoàng tử còn sống sót, và còn sống trong cung, ngay trong mật thất của hoàng đế.

Tính toán lại ngày tháng.

Đó chính là khi hoàng hậu nhập cung.

Nhưng chuyện này không liên quan đến ta.

15

Đến ngày xuất cung, ta thu dọn hành lý, người trong cung hoàng hậu gọi ta đến.

Ta ngạc nhiên, nhưng vẫn đi.

Nàng đứng một mình bên hồ cho cá ăn, một thân áo lụa lộng lẫy khiến nàng thêm phần cao quý.

Thấy ta, nàng mỉm cười vẫy tay.

Ta định hành lễ, nàng khoát tay.

“Công công thật sự muốn đi sao?” Nàng quay đầu nhìn ta.

Ta gật đầu.

“Đi thì tốt rồi.” Nàng nói, “Ta và Trí vương quen nhau từ thuở nhỏ, ngài ấy nói sau này sẽ cưới ta. Sau đó, cha ép ta vào cung, ta liền từ bỏ, nhưng hoàng thượng đã cho chúng ta đoàn tụ.”

Sau khi hoàng đế nói với ta rằng thái tử là con của Trí vương, ta đã hiểu phần nào chuyện này, thực sự không muốn nghe thêm chi tiết.

Ta cau mày.

Càng không hiểu tại sao họ phải nói những chuyện kinh thiên động địa này vào lúc này.

“Hoàng thượng đã hứa với chúng ta, chỉ cần ta quản lý tốt những tần phi không yên phận, đến mùa xuân sang năm, ngài ấy sẽ giúp chúng ta xuất cung.” Nàng lại cười, khác hẳn với thường ngày, “Ta cũng sắp được tự do rồi.”

Ta vẫn im lặng.

Quan hệ của họ thật quá rối ren.

Ta hỏi: “Nương nương gọi nô tài đến chỉ để nói những điều này sao?”

Nàng mỉm cười nhạt, định nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt bình thản của ta, lại lắc đầu.

Ta xoay người định đi.

Nàng lại nói: “Công công, ngươi theo hoàng đế đến giờ, mệt lắm phải không?”

Mệt chứ.

Sao có thể không mệt?

Con đường dài như vậy, ngài từ từ đi tiếp thôi.

16

Nhập cung【 kết thúc 】.

------------------------END

@Ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play