Ta là thái giám nhỏ bên cạnh hoàng đế.
1
Khi hoàng đế còn là một hoàng tử nhỏ không được tiên hoàng sủng ái, ta được đưa đến bên cạnh hắn.
Lần đầu tiên gặp nhau, là một mùa đông rất lạnh.
Lúc này, trong cung đều đầy ắp quần áo cho mùa đông và lửa than, ngay cả ta cũng có quần áo tránh lạnh, nhưng hắn lại chỉ mặc thêm vài chiếc áo choàng ngày mùa thu.
Có lẽ là thật sự lạnh đến chịu không nổi, hắn đốt những cành gỗ giấu trong góc cho mình.
Trong cung nghiêm cấm tự mình đốt lửa.
Nhưng ta cũng không ngăn cản hắn.
Một là ta không có tư cách. Hắn là chủ tử, cho dù nghèo túng, cũng không có chuyện nô tài dẫm lên chủ tử.
Hai là bức tường đó đã bị hun đen rồi, nghĩ đến đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy nên không cần thiết phải ngăn cản, đứng đó chờ hắn gọi ta, mới là điều ta nên làm.
Không biết qua bao lâu, hắn mới từ trong ánh lửa ngẩng đầu lên hỏi ta: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tài là Tiểu Ngọc Tử.”
Đây không phải tên của ta, về phần tại sao lại có chữ Ngọc, là bởi vì trong khuê danh của mẫu phi hoàng tử nhỏ có một chữ Ngọc. Tiết quý phi từng động tay động chân với mẫu phi của hắn, đặt cho ta cái tên này và phái ta đến bên cạnh hắn, chỉ để làm nhục mẫu tử bọn họ.
Mẫu phi của hắn đã chết, chỉ là thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, trên đầu còn treo một cây đao.
Ta vốn tưởng rằng hắn nghe thấy cái tên này sẽ nổi điên và đánh ta.
Nhưng hắn không có, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa.
“Theo ta, ngươi không có tiền đồ.”
“Điện hạ, nô tài không dám nhận.” Ta quỳ trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc không chút gian dối.
Ta cũng đã tiến cung làm nô tài, còn có thể có tiền đồ gì đó sao?
Tiền đồ của ta đã sớm bị chặt đứt ngay từ ngày tiến cung đó.
2
Kể từ ngày hôm đó, ta đi theo phía sau hắn, trở thành thái giám nhỏ trong cung của hắn.
Trong cung phá thấp nâng cao, hắn không được sủng ái, kể cả ta cũng chịu sự khi dễ, nhóm người tiến cung cùng năm đó đều trở thành trợ thủ đắc lực của các hoàng tử, nhưng ta vẫn bị dẫm đạp và làm nhục.
Nhưng ta không oán, cũng không trách.
Sao phải bận tâm.
Ta chỉ muốn một con đường sống.
Nhưng hắn là một người có dã tâm.
Ngày thường đọc sách tập viết, hắn tuy rằng khắc khổ, nhưng cuối cùng vẫn là một kẻ không được sủng ái, có bối rối cũng không tìm được cơ hội thỉnh giáo phu tử, càng không thể lén cầu kiến, chỉ đành trốn vào một góc đọc đi đọc lại nhiều lần, cố gắng tự hiểu.
Mỗi lần ta đi làm về, đều có thể nhìn thấy hắn cầm một cuốn sách đọc, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi nhưng lại cau mày giống như người lớn, đầy mặt u sầu.
Cũng không đành lòng nhìn hắn đáng thương như vậy, ta lặng lẽ xem qua sách của hắn, sau khi hiểu nội dung, sẽ tìm cách nói bóng nói gió giải đáp cho hắn.
Hắn là một người hiểu biết tốt, luôn có thể hiểu được điểm mấu chốt trong gợi ý của ta.
Nhưng thường đi dạo ven sông, làm gì có ai không ướt giày, thời gian dài, cũng hiểu được, huống chi với trí thông minh của hắn, sẽ không biết là ta cố ý nhắc nhở.
Sao cũng được.
Làm cũng đã làm.rồi.
Hắn hỏi ta: “Tiểu Ngọc Tử, trong nhà ngươi còn có huynh đệ tỷ muội không?”
Ta đáp: “Trong nhà chỉ có một mình nô tài.”
Hắn ngẩn người, “Vậy tại sao ngươi lại tiến cung?”
Ta thành thật trả lời: “Huynh đệ trong nhà của phụ thân bán nô tài vào cung.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách.”
Ta hiểu hắn kinh ngạc cái gì, cũng hiểu hắn tại sao lại đột nhiên hỏi về gia cảnh của ta. Chẳng qua chỉ là tài năng xuất sắc của ta, nghi ngờ ta là do thám của quý phi cưỡng ép đưa cho hắn với danh nghĩa sỉ nhục.
Vậy hắn sẽ làm gì đây?
Ta tò mò.
Tựa như lần đầu gặp nhau năm đó, chịu đựng nhiều sự sỉ nhục, hắn vẫn bình tĩnh tiếp thu. Hay là ôm khả năng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, trực tiếp diệt trừ ta.
Trong cung này, cho dù hắn không được sủng ái, muốn giết một con kiến, cũng sẽ có người giúp hắn giải quyết.
Hắn chỉ hỏi một câu, như thể chỉ là quan tâm nô tài một chút.
--@Ttradaosatac