[14: Nam Nam, Ngu Tri Bạch vừa trở về từ phòng giáo viên rồi.]
Khi hệ thống thông báo, Thưởng Nam vẫn đang tìm kiếm thông tin trên mạng về vụ tai nạn ở hầm Đá Đỏ. Cậu đã thu thập được rất nhiều chi tiết, bao gồm nghề nghiệp, tên tuổi và độ tuổi của mẹ Ngu Tri Bạch.
Đồng thời, Trương Hỗ cũng cung cấp không ít thông tin.
"Hồi tiểu học, mình học chung lớp với Ngu Tri Bạch và Lỗ Dương, khi đó Ngu Tri Bạch luôn bị đám Lỗ Dương bắt nạt." Trương Hỗ trông có vẻ bối rối.
Thật ra cậu ta cũng không hiểu, Ngu Tri Bạch là người đẹp trai nhất trường tiểu học, vậy mà Lỗ Dương và đám bạn vẫn có thể ra tay bắt nạt cậu ấy: "Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, mình không biết gì nữa. Sau đó nhà mình bị giải tỏa nhưng cũng chỉ được vài triệu, ba mình dùng tiền để cho mình vào trường này. Không ngờ lại đụng mặt với Ngu Tri Bạch và Lỗ Dương lần nữa." Trương Hỗ nhún vai, như muốn nói "đúng là duyên số thật."
"Mình thật không ngờ là đám Lỗ Dương vẫn tiếp tục bắt nạt Ngu Tri Bạch. Cậu ấy chẳng bao giờ nói với ai nhưng thật ra ai cũng biết, đôi khi trên mặt Ngu Tri Bạch có vết thương, chúng mình đều có thể thấy được. Thầy cô hỏi, cậu ấy cũng chỉ nói không có gì, mình nghĩ chắc cậu ấy chỉ cần cố gắng chịu đựng đến khi vào đại học thôi, lúc đó, cậu ấy có thể đến thành phố khác."
Những bài viết trên mạng cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Người phụ nữ xinh đẹp thiệt mạng tại hầm Đá Đỏ..."
"Người phụ nữ trong chiếc váy đỏ gặp tai nạn ở hầm Đá Đỏ, xe hỏng người chết. Theo thông tin, cô ấy từng là bồ nhí của một đại gia."
"..."
Lời lảm nhảm của Trương Hỗ đột nhiên ngừng lại khi Thưởng Nam tắt điện thoại rồi nhìn về phía Ngu Tri Bạch đang tiến gần, hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngu Tri Bạch trở về chỗ ngồi cũng không liếc nhìn Thưởng Nam một lần nào.
Thưởng Nam bĩu môi, lấy từ ngăn bàn một cây bút, định viết cho Ngu Tri Bạch một tờ giấy. Viết gì đây? Trí nhớ của cậu đã bị phong ấn, cậu không rõ liệu bản thân có phải là người giỏi giao tiếp hay không.
Viết “hôm nay mắt của cậu thật đẹp.”
Khi Thưởng Nam đang viết, cậu cảm nhận được có ai đó nhẹ nhàng chạm vào lưng mình, cậu quay đầu lại đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Ngu Tri Bạch.
"Giáo viên bảo tôi để ý đến cậu."
Thưởng Nam chớp chớp mắt, cậu tưởng mình nghe nhầm, để ý? Để ý ai? Cậu có gì mà cần để ý?
Ngu Tri Bạch đơn giản thuật lại lời của cô giáo Trương Tuyết Lệ cho Thưởng Nam. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Biểu cảm của cậu ấy rất nghiêm túc.
Thưởng Nam cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cậu gật đầu, nở nụ cười vui vẻ: "Được, cảm ơn cậu."
Rồi sao nữa?
Mặc dù trí nhớ bị phong ấn nhưng năng lực học tập đã ăn sâu vào máu của Thưởng Nam. Làm bài tập lớp 12 không phải điều khó khăn với cậu, cậu phải giả vờ ngốc nghếch trước mặt Ngu Tri Bạch à?
Nhưng trước đó, cậu khá tò mò về một điểm khác: "Cô chủ nhiệm thực sự nói là để ý sao?"
Ngu Tri Bạch cụp mắt: "Tôi nghĩ là vậy."
?
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam nói lại: "Chủ nhiệm nhờ tôi giúp đỡ cậu.Thưởng Nam, nếu không phải vì chúng ta là bạn thì tôi đã từ chối rồi."
Thưởng Nam hiểu rõ tính cách của Ngu Tri Bạch.
Lạnh lùng, u ám, bề ngoài thì ôn hòa, nhút nhát. Từ khi cậu ấy cố tình ấn mắt vào hốc mắt trước mặt Thưởng Nam thì cậu đã biết, giống như 14 đã nói quái vật đầy dục vọng tà ác.
Ngu Tri Bạch hoàn toàn có thái độ chế nhạo đối với con người, vì thế khi bị bắt nạt, cậu ấy không phản kháng.
“Lấy răng trả răng” là luật do con người tạo ra nhưng với Ngu Tri Bạch thì không có tác dụng.
Ngu Tri Bạch đáp lại Thưởng Nam, điều đó có nghĩa là cậu ấy thấy Thưởng Nam thú vị, khác biệt so với những con người khác.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Thưởng Nam thăm dò hỏi Ngu Tri Bạch: "Vậy cậu định để ý mình như thế nào?"
Những ngón tay trắng trẻo của Ngu Tri Bạch kẹp lấy chiếc bút máy vỏ đỏ sẫm đã cũ: "Giám sát việc học của cậu, giúp cậu ôn tập lại từng bài thi, sửa lỗi sai, giám sát sinh hoạt hằng ngày của cậu và cả các mối quan hệ xã hội nữa..."
Nụ cười trên mặt Thưởng Nam dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại một chút ít, cậu không thể cười nổi nữa.
[14: Nam Nam, cậu không thể rút lại lời hứa đâu.]
[14: Cậu tiếp xúc với cậu ta càng nhiều, tôi càng có thể thu thập được nhiều thông tin về cậu ta hơn.]
[14: Ngu Tri Bạch là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đừng để ý đến tính cách của cậu ta. Cậu nói gì thì sẽ là như vậy nhưng nếu cậu nói rồi mà quên hoặc rút lại, cậu ta sẽ giận đấy.]
"Được rồi" Thưởng Nam đồng ý với Ngu Tri Bạch.
Đến buổi chiều, Thưởng Nam đã đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn của Ngu Tri Bạch. Người bạn cùng bàn đó tỏ ra rất vui, cậu ta không phải ghét bỏ Ngu Tri Bạch, mà là do Lỗ Dương và đám bạn hay tìm cách gây rối với Ngu Tri Bạch, tiện thể làm lộn xộn bàn của cậu ta, bây giờ đổi chỗ, cậu ta dĩ nhiên cảm thấy vui mừng rồi.
Trương Hỗ thì liên tục nhìn Thưởng Nam với ánh mắt đầy ẩn ý. Cậu ta dám lấy tiền đền bù giải tỏa còn lại của nhà mình ra để đảm bảo rằng mối quan hệ giữa Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch không đơn giản chỉ là bạn bè mà chắc chắn là loại "bạn để hẹn hò", cậu ta dám cá, nhất định là vậy!
---
Bầu trời dần tối, những đám mây đỏ rực phủ kín khung trời.
Thưởng Nam mua hai chiếc bánh mì để lát nữa ăn trong giờ tự học buổi tối, một chiếc cho mình, một chiếc cho Ngu Tri Bạch.
"Ê, cậu ấy có ăn bánh mì không?"
[14: Có, chức năng sinh lý của cậu ta giống hệt người thường.]
Vị trí của siêu thị khá xa, Thưởng Nam quyết định đi đường tắt về lớp học. Đường này vốn dĩ là để xây ký túc xá nhưng do không có học sinh nào ở lại, ký túc xá bị bỏ hoang và biến thành kho chứa đồ, là nơi để bất cứ thứ gì.
Con đường nhỏ chưa khô hẳn, rêu xanh mềm mịn, mỗi bước đi trên đó phát ra tiếng "sì" và rỉ ra nước.
Không có nhiều người qua lại.
Tiếng ồn ào từ sân thể dục ngày càng xa dần.
Thưởng Nam ngẩng đầu lên, thấy một con bướm nhỏ màu trắng bay vào từ bức tường bao, lượn vài vòng quanh đầu cậu rồi chui vào cửa sổ.
Chân cậu trượt ngã, Thưởng Nam ôm chặt lấy bánh mì, tay bám vào tường. Khi cậu chưa kịp đứng vững, cánh tay khác của cậu đã bị ai đó kéo mạnh, cậu gần như bị lôi và đẩy vào khoảng giữa hai tòa nhà thấp.
Khi xây dựng ký túc xá này, ban lãnh đạo trường ấm đầu nên quyết định rất nhanh, dự án được phê duyệt nhanh chóng, kiến trúc sư vẽ thiết kế, đội thi công gấp rút tiến độ. Sau đó, vì không có học sinh ở, dự án bị dừng và chỉ có mặt ngoài của tòa nhà được sơn một lớp sơn. Nhìn từ bên ngoài, nó phù hợp với các tòa nhà khác của trường nhưng nhiều góc khuất vẫn chỉ là bức tường thô.
Cổ tay của Thưởng Nam bị ép lên trên đầu, mu bàn tay ma sát với tường đau rát, những hạt xi măng thô ráp bị cọ rơi xuống.
Chân cậu đạp phải những mảnh than đá lớn, không thể đứng vững. Cơ thể Thưởng Nam bị ép chặt vào tường, không khí xung quanh ẩm ướt và ngột ngạt.
"Trương Cẩu?" Nghe thấy tiếng thở nhẹ bên tai, Thưởng Nam gần như ngay lập tức đoán ra người đến là ai. Cậu không ghét Trương Cẩu nhưng luôn cảm thấy khó chịu với cậu ta, cảm giác khó chịu đó cậu chỉ cảm nhận được từ Trương Cẩu.
Trương Cẩu cao hơn Thưởng Nam nửa cái đầu, cậu ta cao ngang với Ngu Tri Bạch.
Trương Cẩu ngửi tóc và cổ của Thưởng Nam, người cậu ta mặc đồ mỏng, tay lạnh, thân hình gầy gò nhưng sức mạnh lại đáng sợ khiến Thưởng Nam không thể phản kháng.
"Giờ cậu ngoan hơn nhiều, không giống trước đây." Trương Cẩu thì thầm.
Thưởng Nam nghiến răng, nhìn bầu trời ngày càng tối, cố gắng nín thở. Cậu nghĩ lại, hôm qua không nên ngăn Mạnh Tiêu đánh Trương Cẩu cũng không nên thấy cậu ta tội nghiệp mà đưa giấy ăn.
"Trương Cẩu, thả tôi ra." Thưởng Nam cảm thấy hơi thở của đối phương quá nhẹ, thậm chí gần như không cảm nhận được nhưng rõ ràng Trương Cẩu đang đứng trước mặt cậu. Ánh sáng từ xa chiếu vào kẽ hở giữa hai tòa nhà, bao trùm lấy hai người, Trương Cẩu quá gầy như một tấm giấy mỏng và dài.
Thưởng Nam quay đầu tránh né sự đụng chạm càng lúc càng quá đáng của Trương Cẩu, để lộ chiếc cổ trước mặt cậu ta.
Ánh mắt Trương Cẩu đờ đẫn chuyển sang nhìn cổ của Thưởng Nam rồi cậu ta không chút do dự cúi đầu cắn xuống.
Thưởng Nam hoàn toàn không ngờ tới điều này, cậu cảm nhận rõ ràng răng của đối phương đã đâm vào da mình, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Thưởng Nam cố gắng vùng vẫy nhưng cảm giác như người đè lên cậu không phải là Trương Cẩu mà là một tảng đá lớn, một ngọn núi.
Đau đớn biến mất sau vài giây, Trương Cẩu buông Thưởng Nam ra, cậu ta bỏ chạy nhanh đến nỗi Thưởng Nam không đuổi kịp, vừa chạy vừa cười, Thưởng Nam nghe rõ tiếng cười của cậu ta, không cao nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Trong bóng tối, bóng dáng của Trương Cẩu dưới ánh đèn lúc dài, lúc ngắn, cuối cùng biến thành một bóng đen nhỏ và biến mất khỏi tầm nhìn.
Thưởng Nam thở hổn hển, trong lòng đầy khó chịu.
[14: Cậu ta có vấn đề về thần kinh.]
"Nhìn ra rồi." Thưởng Nam nắm lấy cổ mình, vết thương từ cú cắn đau nhói, nửa bên cổ đau âm ỉ, Thưởng Nam quay người: "Đi thôi, đến phòng y tế."
Phòng y tế của trường luôn có người trực ban vào buổi tối.
Nhân viên y tế đã khử trùng vết thương trên cổ Thưởng Nam và bôi thuốc: "Có thể sẽ để lại sẹo."
Thưởng Nam không nói gì, chỉ nói đùa: “Nhưng hình dạng này, trông giống một con bướm đêm đang đập cánh.”
Thưởng Nam vuốt ve miếng gạc trên cổ, không vui vẻ gì.
Y tá lấy ra hai hộp thuốc đưa cho Thưởng Nam: “Uống ngày hai lần, sáng tối một lần, cố gắng đừng để dính nước, mau đóng vảy sẽ mau lành. Bạn trai cắn à? Cắn mạnh thế này, chắc không thích cậu lắm rồi.” Câu nói sau cùng, bác sĩ nói với vẻ trêu chọc.
Thưởng Nam nhét thuốc vào túi áo đồng phục: “Không phải bạn trai cắn.”
….
Giờ tự học buổi tối đã bắt đầu, tối nay không có giáo viên, học sinh tự ôn tập, lớp trưởng phụ trách duy trì kỷ luật lớp.
Thưởng Nam kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, cái cổ áo dựng đứng che khuất vết cắn. Cậu không có tâm trạng để xem vết sẹo có thực sự giống một con bướm không.
“Mình mang bánh mì cho cậu đấy.” Cậu đưa bánh mì cho Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch chỉ vào chỗ cổ của mình, ra hiệu cho Thưởng Nam: “Có mùi máu.” ( truyện trên app t.y.t )
[14: Cậu ta ngửi thấy rồi.]
Thưởng Nam kéo cổ áo xuống, để lộ một mảng cổ trắng muốt, vết cắn tươi tắn hằn sâu vào da Thưởng Nam, cậu thì thầm với Ngu Tri Bạch: “Bị người ta cắn, đau quá.” Vết thương vẫn âm ỉ đau, lan ra phía sau cổ, thậm chí cả xương quai xanh cũng như bị nứt ra.
Ngu Tri Bạch nhấc mí mắt lên, ánh mắt dừng lại trên cổ Thưởng Nam vài giây, cậu ấy không thể tạo ra một cái cổ đẹp như vậy, có chút tiếc nuối.
“Sẽ ổn thôi.” Ngu Tri Bạch an ủi.
Thưởng Nam biết Ngu Tri Bạch hiện tại vẫn chưa dỡ bỏ phòng bị, cậu chỉ nói đến đó thôi, chỉnh lại cổ áo rồi nghe 14 báo cáo thông tin thu thập được.
[14: Trương Cẩu, 18 tuổi, không cùng lớp với cậu, cậu ta là học sinh được trường đặc cách tuyển vào để làm từ thiện cho người khác xem, tính cách cậu ta quái dị, có nhiều tật xấu, tính tình cũng rất kỳ quái, thường xuyên không đến lớp nhưng trường không quản lý cậu ta, chỉ cần hồ sơ của cậu ta còn trong trường, để cậu ta thuận lợi tốt nghiệp là được.]
Thưởng Nam mở bánh mì, cậu nhặt từng hạt hạnh nhân trên bánh mì cho vào miệng, cậu ăn bánh mì thì toàn ăn hạt trước sau đó ăn phần mềm nhất ở giữa bánh mì, cuối cùng mới ăn mép bánh mì, cậu không thích ăn mép bánh mì lắm.
Nghe 14 nói xong, Thưởng Nam dừng lại một chút đột nhiên hỏi: “Mỗi thế giới đều chỉ có một con quái vật thôi sao?”
[14: Tôi không thể trả lời chắc chắn với cậu rằng mỗi thế giới đều chỉ có một con quái vật nhưng thế giới này, quả thật chỉ có Ngu Tri Bạch là một con quái vật.]
“Ồ…” Câu trả lời của Thưởng Nam có vẻ hơi chậm chạp.
“Cậu nói xem, có khả năng nào Trương Cẩu cũng không phải là người không?”
[14: Về tài liệu của thế giới này, hình nhân giấy, tất cả đều rõ ràng, quái vật chỉ có một là Ngu Tri Bạch.]
Sự nghi ngờ của Thưởng Nam về Trương Cẩu biến mất vì lời giải thích của 14.
Ăn xong bánh mì, cậu quay đầu nhìn Ngu Tri Bạch xem đối phương đang làm gì.
Cậu ấy đang gấp giấy.
Một chồng giấy trắng cắt đều kích thước, cậu ấy cầm một tờ giấy gấp đi gấp lại, Thưởng Nam cũng không nhìn ra cậu ấy muốn gấp cái gì.
Ngón tay của Ngu Tri Bạch rất dài, làn da trắng hơn người thường, thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lá cây phân bố dưới da.
Khi Ngu Tri Bạch gấp giấy, vẻ mặt cậu ấy lộ ra một sự thành kính dịu dàng, thứ cậu ấy làm trong tay có liên quan ở một mức độ nào đó họ là đồng loại, vì vậy cậu ấy không chỉ thành kính mà còn tràn đầy lòng thương hại.
Cảnh tượng này rất bắt mắt.
“Người giấy cũng có mạch máu à?” Thưởng Nam ngắm nhìn động tác của Ngu Tri Bạch, nhẹ giọng hỏi.
Ngu Tri Bạch dừng động tác, cậu ấy từ từ nhìn về phía Thưởng Nam, qua vài giây, cậu ấy cong môi cười nói: “Đều là giả cả.”
“Cũng là vẽ à?”
“Không phải, là bà ngoại tôi làm” Ngu Tri Bạch tiếp tục cúi đầu gấp thứ gì đó trong tay, có thể nhìn ra hình dạng sơ khai của đôi cánh nhưng không nhìn ra cụ thể là vật gì.
“Bà ngoại cậu?”
“Ừ, hồi trẻ bà ấy là thầy pháp rất nổi tiếng ở quê chúng tôi.”
[14 được cung cấp từ khóa, đưa ra thông tin rất nhanh: Ngu Tri Bạch, mẹ là Ngu Xá, bà ngoại tên là….Ngu Xương Nguyệt. Lúc còn trẻ, Ngu Xương Nguyệt là thầy pháp nổi tiếng gần xa, có thể đi lại giữa âm dương nhưng sau đó rút lui, chuyên tâm chăm sóc Ngu Xá và Ngu Tri Bạch.]
[14: Ngu Xá gặp tai nạn xe chết ngay tại chỗ, Ngu Tri Bạch khi được đưa đến bệnh viện chỉ còn hơi thở thoi thóp, bác sĩ tuyên bố có thể đưa về nhà chuẩn bị hậu sự, Ngu Xương Nguyệt liền đưa cả con gái đã chết và cháu ngoại bị thương nặng về nhà. Ngu Xương Nguyệt gấp người giấy rất đẹp, cũng biết nhiều thủ thuật, Ngu Tri Bạch cũng chính vì thế mà trở thành người giấy trong tay bà, khi mới trở thành người giấy, nhờ chút hơi thở cuối cùng, Ngu Tri Bạch vẫn còn cảm giác của con người, sau khi ý thức đó tan biến, Ngu Tri Bạch hoàn toàn trở thành người giấy.]
[14: Cậu ta và Ngu Xương Nguyệt không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, tất cả hành vi hiện tại của Ngu Tri Bạch, một phần là từ ký ức, một phần là bắt chước con người.]
[14: Nam Nam, đừng nghĩ cậu ta tốt bụng, đừng bị lừa, giá trị hắc hóa của nó giảm 0,5 từ hôm qua sau đó không có bất kỳ biến động nào, trên người nó tràn ngập sát khí.]
Thưởng Nam giơ tay, chọc vào vai Ngu Tri Bạch: “Tại sao cậu lại nói cho mình biết những điều này?”
“Cậu nói rồi mà, chúng ta là bạn.”
“Tặng cho cậu.”
Ngu Tri Bạch đưa sản phẩm trong tay cho Thưởng Nam, một con bướm giấy vừa khít lòng bàn tay.
“Lẽ ra phải là màu xanh nhưng ở trường tôi không có màu.” Ngu Tri Bạch dường như không hề cảm thấy thân phận của mình có gì kỳ lạ.
[14: Nó không để cậu vào mắt.]
Thưởng Nam nhận lấy con bướm: “Rất đẹp, cảm ơn.”
Ngu Tri Bạch lại hỏi: “Đẹp ở chỗ nào?”
“……” Thưởng Nam vuốt ve đôi cánh của con bướm giấy: “Cánh, cánh đẹp.”
Nếu không phải màu trắng, con bướm này chắc chắn sẽ sống động như thật, cánh dang rộng, thân hình thon dài, thậm chí còn có hai chiếc râu nhô ra, đôi mắt lồi được chấm bằng bút đen.
Con bướm giấy này đã sống động vì đôi mắt đó.
“Cánh quá mỏng manh, rất dễ gãy.” Ngu Tri Bạch nói.
Lỗ Dương ở phía trước chống đầu bằng tay, thấy Thưởng Nam vì một món đồ chơi mà Ngu Tri Bạch tặng mà vui vẻ như vậy thì hừ một tiếng, chỉ bằng Ngu Tri Bạch không khác gì với kẻ ăn xin ngoài đường, cũng xứng đáng để Thưởng Nam người thừa kế của một gia đình lớn, trân trọng như vậy?
Lỗ Dương ngáp một cái, ánh mắt nhìn Ngu Tri Bạch càng thêm âm hiểm, ngay sáng nay, bài tập của cậu ta đã bị xé vụn, cậu ta rất chắc chắn rằng việc này do Ngu Tri Bạch làm.
Nhưng Lỗ Dương không có bằng chứng, thậm chí chiều nay cậu ta còn đến phòng bảo vệ để xem lại camera giám sát nhưng mọi thứ đều bình thường.
Bàn tay trái đặt trên đầu gối của cậu ta từ từ nắm chặt, cậu ta hận Ngu Xá, nếu không phải bà ta xuất hiện thì cha cậu ta sẽ không cứ về nhà là đòi ly hôn với mẹ cậu ta, mẹ cậu ta sẽ không nhảy lầu tự sát.
Cậu ta không còn nhà nữa, cuộc sống của cậu ta không hạnh phúc, cậu ta cũng không muốn Ngu Tri Bạch sống hạnh phúc.
Nếu Thưởng Nam muốn đứng về phía Ngu Tri Bạch, vậy thì cùng nhau chết đi, cậu ta có rất nhiều cách để lặng lẽ giết chết cậu ấm chưa từng nếm trải khổ đau này.
“Thưởng Nam, tạm biệt nhé, bà ngoại tớ làm thịt bò khô, mai tớ mang hai gói cho cậu ăn nhé.” Khi tan học, Trương Hỗ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Thưởng Nam ở phía sau.
“Được rồi, vậy mình cũng mang đồ ăn cho cậu.” Thưởng Nam đáp lại, đồng thời liếc nhìn Ngu Tri Bạch một cái: “Mình đi đây, mai gặp lại.”
Ngu Tri Bạch ngước mắt, mỉm cười nhẹ với cậu: “Bạn của tôi, mai gặp lại.”
Thưởng Nam đeo ba lô lên vai, suy nghĩ vài giây rồi cậu vẫn nhặt con bướm trên bàn lên và bỏ vào túi áo khoác.
Cậu mặc áo khoác dạ cúc sừng trâu màu đen bên ngoài đồng phục, tóc hơi dài, dù là tóc mái hay những sợi tóc mỏng manh rơi xuống cổ thì dưới ánh đèn sáng của lớp học, nó đều mờ ảo, giống như một vòng hào quang tự nhiên tỏa sáng trên đầu cậu.
Cậu cúi đầu, cẩn thận đặt con bướm vào túi, đôi mắt tràn đầy thương hại, giống như một vị thần.
Tài xế đến đón sớm hơn hai mươi phút đợi ở cổng trường. Cánh cổng rộng lớn của trường trung học tư thục quý tộc mở ra, trên cổng trường khắc dòng chữ “Trường THPT thành phố Xương Dục phường Hồi Nam”, bên dưới có dòng chữ nhỏ hơn dạy dỗ học sinh là trách nhiệm của giáo viên.
Tỷ lệ tốt nghiệp của trường cấp 3 Xương Dục ở phường Hồi Nam có thể sánh ngang với trường cấp 3 công lập số một của Hồi Nam. Trường cấp 3 Xương Dục không chỉ hợp tác với nhiều trường đại học trong nước mà còn có mối quan hệ chặt chẽ với nhiều trường đại học nước ngoài. Mỗi năm có một phần ba học sinh đi du học. Đồng thời, trường cũng mở nhiều lớp ngôn ngữ nhỏ, các hoạt động trong trường diễn ra thường xuyên và đa dạng, tốt nghiệp từ trường này dù đi hướng nào cũng không có vấn đề gì, hơn nữa các bạn học đều giàu có, quan hệ, tài nguyên cũng không thiếu.
Vì vậy, mỗi năm đều có rất nhiều phụ huynh cố gắng hết sức để đưa con em mình vào trường cấp 3 Xương Dục nhưng ngưỡng đầu vào lại quá cao.
Trường cấp 3 Xương Dục không có ký túc xá, học sinh lớp 10 và lớp 11 tan học sớm hơn 1 tiếng so với lớp 12, bây giờ học sinh đi ra hầu hết là lớp 12.
Có bảo vệ duy trì trật tự ở cổng trường, phụ huynh học sinh và những học sinh có tài xế hoặc bảo mẫu đến đón rất đông, dòng xe nối đuôi nhau không thấy đầu, thậm chí còn có cả vệ sĩ đứng bên cạnh xe.
Lý Hậu Đức đến sớm, chọn một vị trí tốt, vừa xem livestream bán nông sản vừa chờ cậu chủ tan học.
Thưởng Nam đã ra khỏi lớp học một lúc rồi, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn mà tài xế gửi cho mình.
Một giờ trước đã gửi: Cậu chủ, tôi đã đến rồi.
Thưởng Nam cầm điện thoại, chuông tan học vang lên, học sinh từ các lớp ùa ra hành lang.
Cậu vẫn còn đứng ở hành lang bên ngoài lớp học.
Một vài nam sinh đi từ phía sau xô đẩy nhau, va vào Thưởng Nam sau đó tùy tiện nói: “Bạn à, xin lỗi nhé” rồi quay đầu tiếp tục vui đùa với bạn bè.
Thưởng Nam đứng yên tại chỗ vài phút, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt như ngâm mình trong nước mùa xuân.
Vài phút sau, cậu cứng đờ quay người lại, quả nhiên mấy cậu nam sinh đó lại xô đẩy nhau và va vào cậu…
“Bạn à, xin lỗi nhé!” Người va vào Thưởng Nam cười trừ rồi bị bạn bè bên cạnh kéo đi và cười ha hả.