Ngày đầu tiên chính thức đi làm, Thưởng Nam đã dẫn theo Kỳ Lệnh cùng vài thành viên trong nhóm, tiến vào tận sào huyệt của lũ châu chấu và tàn sát sạch sẽ. Mất hai ngày, ai nấy đều lấm lem dịch thể tanh hôi của châu chấu. Sau khi xác nhận đã tiêu diệt hoàn toàn, bảy tám người hoan hô vui mừng, chỉ có Thưởng Nam lặng lẽ đi sang một bên.
Thời điểm đó, dị hóa mới chỉ bắt đầu được vài năm, ai cũng còn non nớt, vừa đi vừa dò đường, nhưng bây giờ thì việc tiêu diệt châu chấu dễ như trở bàn tay. Điều này khiến Thưởng Nam càng thêm đau lòng cho cái chết của Thưởng Thu và Văn Vô Hương, cậu cảm thấy không đáng.
Ngồi một lát, cậu cảm nhận có thứ gì đó húc nhẹ vào lưng mình, quay đầu lại thì cậu thấy con mèo lớn đã được nuôi dưỡng béo tốt đang dùng đầu cọ cọ vào người cậu.
Mèo lớn ngồi xổm bên cạnh khiến Thưởng Nam trông như một con búp bê nhỏ. Cậu tựa đầu vào cơ thể ấm áp của nó, nhìn về phía chân trời rực rỡ ánh hoàng hôn: “Kỳ Lệnh, hình như cậu béo lên rồi.”
“Là cơ bắp” Mèo lớn vẫy đuôi: “Rắn chắc lắm.”
Ngoài cảnh sắc rực rỡ chói mắt của hoàng hôn, tầm mắt cậu còn phảng phất một màu máu nhàn nhạt. Những năm qua, lũ châu chấu liều mạng sinh sôi, số lượng giờ đã gấp hàng trăm, hàng nghìn lần so với trước đây. Nhìn ra xa, núi xác biển máu kéo dài vô tận, chúng to hơn cả con người, chân liềm có thể dễ dàng chém đứt đầu một người dị hóa, còn hàm răng sắc bén thì đủ khiến ai nhìn cũng phải kinh hãi.
Phía sau, Giải Anh lau mặt, đứng dậy reo lên: “Tối nay đi ăn thịt nướng đi, tôi bao!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play