[14: Chúc mừng Nam Nam đã thành công liên kết với hệ thống cứu rỗi quái vật.]

[14: Nhân viên phục vụ bạn lần này có mã số 0900114, bạn có thể gọi tôi là Mười Bốn hoặc Một Bốn.]

[14: Ở thế giới ban đầu của bạn, vì tai nạn xe hơi mà bạn trở thành người thực vật. Nếu hoàn thành nhiệm vụ này, chức năng cơ thể của bạn sẽ được khôi phục, có nghĩa là bạn sẽ có cơ hội sống lại.]

[14: Chúng tôi sẽ tạm thời phong tỏa ký ức của bạn ở thế giới ban đầu để tránh ảnh hưởng hoặc cản trở tiến độ hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, mỗi khi cứu rỗi thành công một con quái vật, tôi sẽ giải phóng một phần ký ức của bạn.]

Mười Bốn đã giải thích rất rõ ràng, nếu cậu từ chối thì khi quay trở lại thế giới ban đầu, cậu sẽ phải đối diện với sự thật rằng mình đã chết.

Quay lại cũng chẳng ích gì.

Thưởng Nam mở mắt ra và bị ai đó đùa giỡn vỗ nhẹ vào vai. Ngay sau đó, giọng nói của một cậu trai đang trong giai đoạn vỡ giọng vang lên bên tai cậu: "Nam Nam, sao cậu không ra tay đi?"

"Gì cơ?" 

Thưởng Nam nhận ra mình đang cầm cán một chiếc ô, cán ô bằng kim loại lạnh ngắt làm cho khớp ngón tay cậu trở nên trắng bệch.

Mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt ô, chảy theo các nan ô, nhỏ xuống mặt đất đầy bùn.

Giày của cậu ngập trong nước bẩn, người đang đối diện với mũi giày của cậu là một cậu trai đang co rúm trong góc tường, mặc cùng bộ đồng phục trắng xanh như họ. Cậu ấy ôm đầu, thu mình lại thành một khối.

Vì không nghe được Thưởng Nam trả lời, cậu trai đó từ từ hạ một tay đang ôm đầu xuống, run rẩy ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam. Ánh mắt của cậu ấy mang một nhiệt độ bỏng rát như thể muốn liếm cậu từ đầu đến chân.

"Mày nhìn cái gì mà nhìn!" Mạnh Tiêu đang vỗ vai Thưởng Nam nhìn thấy ánh mắt đó, lập tức nổi da gà khắp cánh tay, giơ nắm đấm lên định đánh.

Cậu trai kia lập tức giơ tay lên ôm chặt đầu lần nữa. Nước mưa đã làm cậu ấy ướt đẫm, đồng phục dính chặt vào cái lưng gầy guộc của cậu ấy, xương sống nhô cao giữa lưng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Cậu ấy đang run, có thể vì lạnh, cũng có thể vì sợ hãi.

Thưởng Nam giữ lấy cổ tay của Mạnh Tiêu: "Mạnh Tiêu, bỏ đi." Cậu che ô rồi nói với Mạnh Tiêu ở bên cạnh.

Mạnh Tiêu có vẻ không hiểu: "Bỏ đi? Loại người như Trương Cẩu, phải đánh cho nó một trận cảnh cáo chứ."

"Còn trộm áo khoác của cậu giấu đi nữa, thật ghê tởm! Mình chưa bao giờ gặp ai đáng ghét như thế."

Mạnh Tiêu thấy Thưởng Nam im lặng, nghĩ rằng cậu mềm lòng nên chống nạnh, dầm mưa đi quanh Thưởng Nam hai vòng, tức giận nói: "Mặc dù thằng nhóc này trông cũng đẹp trai đấy nhưng với cái thói làm người ta ghê tởm này, nhan sắc cũng bị giảm đi một nửa."

Thưởng Nam không nghĩ đến việc đánh người, vì đó không phải là cách giải quyết vấn đề.

“Các cậu về trước đi, chuyện của Trương Cẩu để mình tự xử lý.” Thưởng Nam nói với Mạnh Tiêu.

Trong thế giới này, Mạnh Tiêu là người bạn thân nhất của cậu, gia cảnh tương đương, tính cách trước đây cũng tương tự và thành tích học tập thê thảm như nhau: “Hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Mạnh Tiêu khịt mũi: “Ai thèm.” 

Nói xong, cậu ta mở chiếc ô trong tay ra rồi nói vu vơ: “Đi đây, nhớ mời mình ăn đấy.”

Mạnh Tiêu vừa đi, những người khác cũng không thể ở lại. Họ đều là bạn cùng nhóm với Mạnh Tiêu, sau một hồi nhìn nhau thì cả đám nói một câu: "Anh Nam, bọn em cũng về trước đây" rồi đuổi theo Mạnh Tiêu.

Một đám học sinh lớp 12 cao to lũ lượt rời đi.

Mưa vẫn rơi, Trương Cẩu vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, ôm đầu và co rúm thành một khối, cổ chân lộ ra gầy trơ xương.

Thưởng Nam giơ chiếc ô che lên đầu cậu ấy.

Mưa trên đầu Trương Cẩu bỗng dưng biến mất. Cậu ấy mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt ô màu sẫm một hồi lâu rồi ngây ngốc chuyển ánh nhìn sang mặt Thưởng Nam. Lúc này Thưởng Nam mới nhìn rõ khuôn mặt của Trương Cẩu.

Mặt rất nhỏ, yếu ớt và nhợt nhạt, những mạch máu xanh trên cổ lộ ra mờ ảo mà anh mắt cậu ấy nhìn Thưởng Nam dần trở nên bi thương.

Cậu ấy đổi tư thế, hạ tay xuống, những ngón tay gầy guộc của cậu ấy bò dọc theo dòng nước mưa trên mặt đất, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Thưởng Nam.

Khi da thịt chạm nhau, trong ánh mắt cậu ấy hiện lên vẻ si mê: “Ấm quá… Thưởng Nam, cậu có thiện cảm với mình, đúng không?”

“Không” Thưởng Nam dứt khoát trả lời.

Cậu từ túi ra một gói khăn giấy, cúi người nhét vào tay Trương Cẩu rồi lùi lại một bước. Vì Trương Cẩu không nắm chặt nên Thưởng Nam lùi lại dễ dàng: “Tự lo liệu đi.”

Cậu bước đi một cách dứt khoát, còn Trương Cẩu ở phía sau khẽ nghiêng đầu.

---

Trên đường trở về lớp, 14 đơn giản thông báo cho Thưởng Nam về những diễn biến và thông tin đã biết. Để biết thêm chi tiết, cậu sẽ phải tiếp xúc nhiều hơn với quái vật, từ đó 14 mới có thể thu thập thêm thông tin.

[14: Quái vật tên là Ngu Tri Bạch. Cậu ta là người theo đuổi cậu. Cậu từng theo đuổi cậu ta nhưng khi cậu tỏ tình lần đầu tiên, cậu ta đã từ chối. Cậu rất tức giận nhưng điều đó chẳng ích gì. Cậu biết rằng tình cảm không thể ép buộc nên hiện giờ hai người xa cách như người lạ. Cậu đã rất lâu không nói chuyện với cậu ta.]

[14: Hoàn cảnh gia đình của Ngu Tri Bạch rất tệ, cậu ta là học sinh nghèo, chỉ còn lại bà ngoại là người thân duy nhất.]

[14: Nam Nam, tính cách của Ngu Tri Bạch rất tốt. Theo tính toán của tôi, khả năng cậu ta làm hại cậu là rất thấp. Cậu may mắn đấy.]

[14 bắt đầu giải thích những gì quái vật đã trải qua: Khi còn nhỏ, quái vật từng phải chịu đựng bạo lực học đường rất nghiêm trọng. Có người đã xé nát sách của cậu ta, có người đã bẻ gãy tay cậu ta, có người cạo trọc đầu cậu ta, có người dùng thanh sắt nung đỏ để khắc dấu lên mặt cậu ta, có người nhốt cậu ta trong một nhà máy bỏ hoang rồi chiếu những bộ phim kinh dị, còn có người đẩy cậu ta từ trên tầng cao xuống.]

Chủ não nói rằng, Thưởng Nam là người phù hợp nhất để hoàn thành nhiệm vụ này và cũng là người có khả năng cao nhất để hoàn thành nó.

“Bởi vì trước khi chết, điều Thưởng Nam nghĩ đến lại là một con mèo. Một người yêu động vật đến vậy chắc chắn cũng sẽ yêu quái vật.”

“Người không có lòng trắc ẩn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Chúng là quái vật, không phải kẻ ngốc.”

14 chỉ đồng ý với điểm thứ hai mà chủ não đưa ra, còn điểm thứ nhất thì không tán thành lắm. Dù sao, một con mèo dễ thương và những quái vật máu lạnh đầy hoang dại không thuộc cùng một đẳng cấp.

Thưởng Nam ngáp dài, nghe tiếng mưa rơi lộp độp và chìm dần vào cơn buồn ngủ. Đồng thời, cậu cũng đang suy nghĩ cách để hàn gắn mối quan hệ giữa mình và Ngu Tri Bạch rồi mới có thể nói đến chuyện cứu rỗi.

Cậu từng theo đuổi Ngu Tri Bạch mà đã hơn nửa năm rồi cả hai không có bất kỳ tương tác nào, thậm chí còn không bằng những người bạn học bình thường.

Một khởi đầu vô cùng tệ.

[14: Hiện tại, giá trị hắc hóa của quái vật là 50.]

[14: Nó căm ghét tất cả loài người.]

Thưởng Nam: “Vậy còn tôi thì sao?”

[14: Nó ghét cậu.]

“...”

Bị quái vật ghét không phải là một điều tốt, Thưởng Nam cảm thấy chán nản: “Cảm ơn cậu vì đã đưa ra câu hỏi chết tiệt này.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bạn cùng bàn của Thưởng Nam là Trương Hỗ đang ăn bánh mì, thấy Thưởng Nam cứ nhìn mình chằm chằm thì cậu ấy đưa bánh qua để chia sẻ. Vốn nghĩ rằng một thiếu gia giàu có như Thưởng Nam sẽ không thèm ăn loại bánh mì rẻ tiền mua ở siêu thị Trương Hỗ nhưng không ngờ Thưởng Nam lại cười nói cảm ơn rồi ăn rất vui vẻ.

“Ngày mai mình sẽ mang cho cậu ít sôcôla.” Thưởng Nam nói trong khi đang nhai bánh mì, mái tóc mái mềm mại, khi ăn không phát ra tiếng động nào, ngón tay cầm lát bánh mì thon dài, động tác cực kỳ tao nhã.

Trương Hỗ ngẩn ngơ nhìn, chênh lệch giữa người đẹp và người bình thường quả nhiên là rất lớn.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm nổ, đến nỗi cửa kính cũng rung lên, lá cây bay tán loạn, mưa rơi dày đặc, đêm tối lạnh lẽo.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người trong lớp lập tức hoạt động — trong phút cuối cùng trước khi chuông reo, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Dù đã tan học nhưng Thưởng Nam vẫn chưa thấy Ngu Tri Bạch, cũng chính là quái vật mà 14 đã nói.

[14: Giá trị hắc hóa của quái vật tăng thêm hai điểm, nó đang bị đánh.]

Lông mày Thưởng Nam khẽ nhíu lại, cậu cầm cặp sách và ô rồi bước ra khỏi lớp.

Trương Hỗ còn đang dọn đồ, suýt không kịp phản ứng, cứ ngỡ Thưởng Nam đã biến mất như chơi trò dịch chuyển tức thời.

Mưa rất to, đèn đường mờ mờ, con đường nhựa đen bóng được mưa rửa sạch, hai bên nước đọng tụ lại thành dòng nhỏ chảy về cống thoát nước, lá rụng bám trên mặt đường, mỏng như tấm thảm bẩn bị ướt sũng.

Trường cấp 3 Xương Dục rộng lớn và không nằm trong khu vực trung tâm thành phố. Rời khỏi cổng trường đông đúc nhộn nhịp, xung quanh dần trở nên vắng lặng.

Con đường hẹp dần, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa, biển báo phản quang chỉ rằng đây là con đường thẳng Bắc Nam, dài 553m, không có nhánh rẽ, tiếp nối với hầm Hồng Thạch dài 887m, sau đó băng qua cầu vượt là đến một trong những con phố sầm uất nhất của khu phố Hồi Nam.

Cầm chặt chiếc ô dài trong tay, mưa tạt vào mặt, vỉa hè gồ ghề, thỉnh thoảng cậu giẫm phải vũng nước bùn, quần ống và giày vải đều bị ướt nhưng Thưởng Nam chỉ lo chạy về phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng cười đùa và chửi rủa.

“Đếm đi, đếm thử xem mẹ mày đã quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông?”

“Không phải mày học giỏi lắm sao? Không biết đếm à?”

“Đếm đi, đếm xong tao sẽ thưởng cho mày một cái tát, thế nào?”

Ánh đèn đường chiếu sau lưng Thưởng Nam, bóng của mấy nam sinh bị kéo dài vô tận, chúng giơ tay múa chân, bóng của chúng cũng giơ tay múa chân theo, chỉ nhìn bóng thôi cũng giống như một đám yêu ma quỷ quái.

Ngu Tri Bạch ở giữa, dựa vào tường, tay xách cặp, mắt cụp xuống, mặt nghiêng tái nhợt, đôi chân dài hơi cong lại, với dáng vẻ rất thản nhiên trước đám người không bằng mình về cả chiều cao lẫn khí thế.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Thưởng Nam nắm chặt cán ô, đứng sau lưng bọn họ, lông mi bị mưa làm ướt rối lại thành từng lọn, cậu hơi nheo mắt lại vì khó chịu.

Lỗ Dương nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt thay đổi, trở nên hung hãn hơn nhưng khi quay lại thấy Thưởng Nam, cậu ta nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ồ, anh Nam đấy à.” Những người khác cũng rối rít gọi anh Nam.

Lỗ Dương, Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch học cùng lớp. Hiện tại, Thưởng Nam chưa rõ động cơ của việc bọn họ bắt nạt Ngu Tri Bạch.

Bọn họ gọi anh Nam không phải vì Thưởng Nam cũng là một học sinh hư hỏng như bọn họ, mà vì nhà Thưởng Nam giàu có. Ở thế giới này, có tiền chính là đại ca.

Rõ ràng, Thưởng Nam đến đây không có ý tốt, nụ cười gượng gạo trên mặt Lỗ Dương dần biến mất.

Thưởng Nam và cậu ta ở cùng một giới, trong việc làm ăn thì gia đình hai bên ít nhiều cũng có va chạm nên mặc dù Thưởng Nam thích Ngu Tri Bạch thì cậu chưa bao giờ can thiệp vào mâu thuẫn giữa hai người. Hôm nay sao lại khác thường vậy? Xông pha vì tình yêu à? Lỗ Dương vừa bực vừa nghĩ.

Đối đầu với Thưởng Nam sẽ chẳng được lợi gì, nhà họ Thưởng chỉ có một đứa con trai này, mà cha của Thưởng Nam cũng đã qua đời, không có gì bất ngờ thì sau này Thưởng Nam chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Thưởng.

Cuộc đối đầu im lặng kéo dài một lúc lâu, Lỗ Dương giơ hai tay lên, cười nói: “Được, được, nếu anh Nam đã muốn bảo vệ nó thì tôi không còn gì để nói.”

Lỗ Dương đi dưới chiếc ô của đám đàn em, khi đi ngang qua Thưởng Nam, cậu ta dừng lại, ghé sát tai Thưởng Nam nói nhỏ: “Sau này cậu sẽ biết, việc bảo vệ nó ngu ngốc đến mức nào.” Nói xong, cậu ta dẫn đám người rời đi trong vẻ ngạo mạn.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi.

Dưới đất lầy lội đầy dấu chân in sâu, sách vở rơi vãi khắp nơi, nam sinh tựa vào tường vẫn đứng yên không nhúc nhích, không nói lời nào.

Ánh đèn đường từ phía sau nghiêng chiếu lên khuôn mặt của Ngu Tri Bạch, nửa khuôn mặt cậu ấy trắng bệch như tờ giấy. Thưởng Nam có thể nhìn thấy rõ bóng lông mi của cậu ấy hắt xuống dưới mắt, mặt trắng nhợt nhưng đôi môi lại đỏ tươi như máu.

Thưởng Nam bước tới, dựng ô lên dựa vào tường rồi lấy ra một gói khăn giấy nhỏ từ trong cặp, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Ngu Tri Bạch mãi vẫn không ngẩng đầu lên.

Thưởng Nam tưởng đối phương đang khóc, trong lòng thầm nghĩ con quái vật này cũng khá yếu đuối. Cậu hơi nghiêng đầu, muốn nhìn rõ hơn để xem liệu Ngu Tri Bạch có bị thương không.

Nhưng đúng lúc đó, Ngu Tri Bạch bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn xung quanh vài chỗ rồi cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt của chàng trai xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật trước mặt.

Cậu ấy từ từ quan sát kỹ, vẻ lo lắng của Thưởng Nam dần tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc không thể che giấu.

Ngu Tri Bạch mỉm cười rất lễ phép, như thể hoàn toàn không nhận thức được sự bất thường của mình: "Thưởng Nam, cậu có thể giúp tôi tìm con mắt bên trái của tôi được không? Nó biến mất rồi."

Cậu ấy nói, đôi mắt trống rỗng một màu đen, con mắt bên phải dần nhạt đi, còn con mắt bên trái thì đen sâu thẳm, nhìn kỹ thì mắt trái… con ngươi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hốc mắt trống rỗng và tối tăm.

Dù đã mất đi con ngươi, Thưởng Nam vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cổ họng Thưởng Nam như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Thưởng Nam có thể phần nào dự đoán được tình huống mình sẽ phải đối mặt trong nhiệm vụ này nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn phải mất một thời gian dài để thích nghi với cảnh tượng trước mắt.

Một con quái vật không chút e dè mà để lộ thân phận trước mặt mình.

Chậm một nhịp, cậu đáp lại lời đề nghị của Ngu Tri Bạch: “Được... được rồi, cậu... cậu chờ một chút."

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play