Khi Thưởng Nam đến lớp thì giờ tự học buổi sáng đã kết thúc. Cậu thở hổn hển, đứng ở cửa lớp đợi một lát mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào rồi khẽ nói: “Báo cáo…”
Giọng cậu thấp, giống như đang thì thầm vậy.
Trong lớp im phăng phắc, Trương Tuyết Lệ vừa phát cáu vì đề văn hôm qua thì sự xuất hiện của Thưởng Nam chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Cô ấy quay đầu lại, nén giận một lúc rồi buông một câu:
“Gọi điện thoại, bảo mẹ em đến trường.”
Trường cấp 3 tư thục quý tộc không phải thầy cô nào cũng sợ đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu.
Trường Tam Trung có tỷ lệ học sinh đỗ vào đại học rất cao, không chỉ dạy kiến thức sách vở mà còn dạy các loại nghi lễ, phép tắc. Phụ huynh của những học sinh ở đây đều có địa vị xã hội, dù có một số ít phụ huynh thích gây rắc rối nhưng phần lớn đối xử rất khách khí với giáo viên, thậm chí cả với nhân viên bảo vệ trường.
Huống hồ, gia đình của Trương Tuyết Lệ cũng không phải hạng xoàng nên cô ấy luôn nghiêm khắc với học sinh.
Đại Lệ Lệ sẽ đến trường sau hai tiếng nữa.
Sự chú ý của Thưởng Nam hoàn toàn đặt vào Ngu Tri Bạch.
Cậu phát hiện người ngồi ở bàn sau, chỗ hôm qua còn trống một nửa ngày, chính là Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch ngồi tại chỗ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, khóe miệng thoáng một nụ cười nhạt. Từ khi Thưởng Nam xuất hiện ở cửa lớp, Ngu Tri Bạch đã dõi theo cậu.
Đến khi tan học, Ngu Tri Bạch chủ động bắt chuyện với Thưởng Nam.
“Cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp tôi, tôi có mang quà cảm ơn cho cậu.” Ngu Tri Bạch nghiêng đầu, lục lọi trong bàn học, hàng mi dài khẽ lay động, đôi mắt đen nhánh.
Một lúc lâu sau, Ngu Tri Bạch mới lôi ra được thứ gì đó từ trong cặp rồi đặt vào lòng bàn tay Thưởng Nam. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Ngón tay Thưởng Nam khẽ co lại một chút không rõ ràng, cậu chăm chú theo dõi động tác của Ngu Tri Bạch, lo sợ Ngu Tri Bạch sẽ đưa mình một con mắt hoặc một người giấy nhỏ cho cậu. Không biết vì sao, Thưởng Nam nghĩ nếu là một trong hai thứ đó thì cũng rất hợp lý.
“Món này rẻ thôi, mong cậu đừng chê.” Người giấy cười nhẹ, khuôn mặt bỗng có chút ngại ngùng, hoàn toàn khác với vẻ kỳ quái và khó ưa tối qua.
Thứ Ngu Tri Bạch đưa cho Thưởng Nam là vài viên kẹo trái cây, bọc trong giấy gói trong suốt, hai đầu xoắn lại thành hình quạt xinh đẹp, bên trong là những viên kẹo hương cam.
Thưởng Nam nhận kẹo rồi nói: "Là làm từ giấy à?" Cậu nói giống như khiêu khích.
Ánh mắt Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam vẫn giữ nụ cười nhạt, chỉ khẽ nghiêng đầu một chút để thể hiện sự không hiểu và tò mò.
Thưởng Nam không vội, từ tốn bóc một viên kẹo ra, ngón tay trắng nõn khiến viên kẹo trái cây rẻ tiền trong tay cậu sáng lấp lánh như một viên pha lê. Cậu ngậm viên kẹo vào miệng, nói một cách mơ hồ: “Ngu Tri Bạch, từ lúc nhìn thấy người giấy nhỏ đó, tôi đã đoán được rồi.”
Thưởng Nam nói xong, ngước mắt lên rồi mỉm cười: "Ngu Tri Bạch, chúng ta làm bạn nhé. Tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu với ai đâu." Cậu bóp nhẹ viên kẹo trong tay rồi quay người ngồi xuống, cậu suýt chút nữa quên mất rằng Ngu Tri Bạch chưa biết cậu đã nhận ra thân phận của cậu ấy, may mà cậu phản ứng nhanh.
Cuộc trò chuyện giữa hai người, bản thân họ không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là chuyện trò giữa các bạn học, hơn nữa còn cách nhau một bàn học, người ngoài cũng không nhìn thấy Ngu Tri Bạch đã đưa thứ gì vào tay Thưởng Nam.
Nhưng Trương Hỗ bạn cùng bàn của Thưởng Nam thì nhìn thấy rõ ràng.
Trương Hỗ ghé lại gần, hạ giọng hỏi: "Cậu lại chuẩn bị theo đuổi Ngu Tri Bạch à?"
Thưởng Nam bóc vỏ kẹo, cho viên kẹo vào miệng, nghe thấy câu hỏi của Trương Hỗ thì liếc nhìn cậu ta: "Không, mình chỉ muốn làm bạn với cậu ấy thôi."
"Bạn?" Trương Hỗ nhấm nháp từ này rồi hỏi lại: "Ý cậu là kiểu bạn hướng đến làm người yêu à?"
"......"
Trương Hỗ không đủ can đảm để hỏi Thưởng Nam nữa, Ngu Tri Bạch thì thân thiện hơn, cậu ta quay đầu sang hỏi Ngu Tri Bạch to gan nói: "Cậu với Thưởng Nam định làm bạn hả?"
Giọng của Trương Hỗ rất lớn, dù cậu ta cố ý hạ âm lượng nhưng Thưởng Nam vẫn nghe rõ từng chữ.
Thưởng Nam đẩy viên kẹo từ bên trái sang bên phải miệng rồi lại từ bên phải dùng đầu lưỡi đẩy về bên trái, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của Ngu Tri Bạch.
"Ừm." Ngu Tri Bạch cười nhẹ, có chút ngại ngùng.
[14: Ngu Tri Bạch không tin tưởng cậu.]
"Cậu ấy không tin tôi là chuyện bình thường nhưng rồi cậu ấy sẽ tin tưởng tôi thôi."
Thưởng Nam hiểu rõ, người như Ngu Tri Bạch, bề ngoài có vẻ hiền lành, lịch sự nhưng thực chất lại lạnh lùng, u ám rất khó để đi vào thế giới nội tâm của cậu ấy. Cậu ấy có thể không chút biểu cảm mà đẩy một con mắt giả vào hốc mắt mình, điều này đủ để biết rằng cậu ấy không phải là một người bình thường về mặt tâm lý.
Quái vật thì luôn u ám, lạnh lùng, vặn vẹo và đầy hận thù.
-
Hai tiếng sau, Đại Lệ Lệ đúng giờ xuất hiện tại văn phòng của Trương Tuyết Lệ. Bà trang điểm nhẹ, biểu cảm điềm tĩnh ngồi trên ghế sô pha, chiếc vòng ngọc trên cổ tay trông nặng nề và quý giá, như thể có thể làm gãy cổ tay bà.
"Hôm nay mời bà đến đây, thực ra là muốn bàn về vấn đề học tập của em Thưởng Nam" Trương Tuyết Lệ lấy ra một bảng phân tích thành tích các môn: "Thành tích của em ấy không được tốt, luôn đứng cuối trong nhóm 100 học sinh, nhưng tôi tình cờ phát hiện em ấy rất có năng khiếu về mỹ thuật. Không biết bà có cân nhắc việc..."
"Đổi chuyên ngành?" Đại Lệ Lệ chỉ liếc qua bảng thành tích của Thưởng Nam rồi nói: "Cô Trương nghĩ rằng người thừa kế duy nhất của nhà chúng tôi nên đổi chuyên ngành để học mỹ thuật, điều đó có hợp lý không?"
Biểu cảm của Trương Tuyết Lệ thoáng chút ngượng ngùng: "Chúng tôi chỉ đưa ra đề xuất dựa trên tình hình của học sinh, nếu gia đình không đồng ý cũng không sao."
Ngón tay Đại Lệ Lệ ấn bảng thành tích của Thưởng Nam xuống bàn trà kính: "Cứ vậy đi, sau này đừng lấy chuyện này làm phiền tôi. Học sinh đã giao cho trường, mọi việc đều do trường chịu trách nhiệm."
Bà đứng dậy, tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, nhanh chóng rời khỏi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên ngồi cách đó không xa uống một ngụm trà nóng rồi thở dài: "Cô Trương à, đừng lo lắng làm gì, học sinh như Thưởng Nam chỉ đến trường để đối phó thôi, dù sao thì nhà cậu ta cũng có đủ tiền tiêu ba đời không hết."
Nói thì nói vậy nhưng...
Đại Lệ Lệ bước dọc theo hành lang hướng về phía cầu thang, ở khúc quanh, bà va phải một học sinh.
Bà mang giày cao gót nên suýt chút nữa thì ngã, may mà được học sinh kịp thời đỡ lấy. Sau khi đỡ bà đứng vững, học sinh lập tức cúi xuống nhặt những quyển bài tập rơi tán loạn.
“Xin lỗi.” Đại Lệ Lệ đặt túi xách sang một bên, cúi người nhặt vài cuốn bài tập bay xa hơn, đưa cho cậu học sinh cúi đầu không nói lời nào.
Cậu học sinh xếp gọn tất cả bài tập thành một chồng, ôm vào ngực rồi đứng dậy, khẽ cúi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt rồi nói: “Không sao đâu, cô cũng không cố ý.”
Đại Lệ Lệ nhìn rõ mặt cậu học sinh, nét mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Bà nhẹ nhàng nhưng có phần cố ý va vào vai Ngu Tri Bạch rồi bước đi trên đôi giày cao gót.
Ngu Tri Bạch không đứng ở chỗ cũ nữa mà ôm chồng bài tập đi đến văn phòng giáo viên.
“Thưa cô”
“Vào đi”
Trương Tuyết Lệ mỉm cười chào đón cậu ấy, với học sinh thành tích tốt, lễ phép, phẩm chất tốt lại còn đẹp trai như Ngu Tri Bạch thì giáo viên nào cũng yêu quý.
"Thực ra cô có một ý muốn hỏi ý kiến em. Nếu em đồng ý thì chúng ta sẽ làm theo, nếu không đồng ý thì cô sẽ hỏi người khác" Trương Tuyết Lệ quan sát biểu cảm của Ngu Tri Bạch. Bình thường cậu ấy có tính cách tốt nhưng rất ít nói, ngoài việc làm lớp trưởng, cậu cũng không giữ chức vụ gì khác và cũng ít tham gia vào các hoạt động của lớp rất khó để đoán được cậu ấy nghĩ gì.
Ngu Tri Bạch khẽ cười: “Cô nói đi ạ.”
"Năm sau là kỳ thi đại học rồi, bạn Thưởng Nam trong lớp mình có kết quả học văn hóa khá yếu. Với tư cách là bạn học, em có thể giúp đỡ bạn ấy không? Nếu em đồng ý, cô muốn chuyển hai em thành bạn cùng bàn nhưng nếu em bận quá thì cũng không sao, cô có thể đích thân phụ đạo cho bạn ấy." Trương Tuyết Lệ rất nhẹ nhàng khi nói chuyện với học sinh, bình thường cô ấy luôn giữ thái độ có chuyện gì thì phải nói chuyện thẳng thắn với học sinh.
Ngu Tri Bạch cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Được ạ."
Trương Tuyết Lệ hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại đồng ý nhanh như vậy. Nhưng nghĩ lại, hai người đã ngồi gần nhau, có lẽ họ cũng khá thân thiết nên việc Ngu Tri Bạch đồng ý ngay cũng không có gì lạ.
"Nhưng... cô định để em giúp bạn ấy như thế nào ạ?" Ngu Tri Bạch có vẻ băn khoăn.
Trương Tuyết Lệ đẩy gọng kính, cười rất thân thiện: “Bạn Thưởng Nam có tính tích cực học tập không cao nên việc phụ đạo hai em có thể tự bàn bạc với nhau nhưng cần tiến bộ từ từ và kết hợp nghỉ ngơi.”
Ngu Tri Bạch khẽ gật đầu, hơi ngập ngừng hỏi: “Cô đã hỏi ý kiến Thưởng Nam chưa ạ?”
Đúng là còn vấn đề này nhưng Trương Tuyết Lệ nghĩ rằng Thưởng Nam chắc cũng sẽ không có ý kiến gì. So với người mẹ quý bà của cậu thì cả cô và Ngu Tri Bạch đều muốn tốt cho cậu mà. Nghĩ vậy, cô ấy nói với Ngu Tri Bạch: “Hay em quay về lớp hỏi giúp cô nhé?”
“Vâng.” Ngu Tri Bạch đáp nhẹ nhàng.
-
[14: Mẹ cậu đi rồi.]
Thưởng Nam nằm gục trên bàn, vì nhàm chán nên cậu đã làm xong hết bài kiểm tra vừa phát. Giờ chỉ còn có thể chơi vài trò chơi trên điện thoại, nghe thấy lời hệ thống, cậu không có chút ngạc nhiên nào: “Bà ấy có yêu tôi không?”
Trong ký ức của Thưởng Nam, Đại Lệ Lệ lúc không bình thường sẽ đập phá đồ đạc, đánh người. Ở nhà ngoài Thưởng Nam, dì giúp việc và tài xế đều có công việc riêng, vì vậy người duy nhất bà có thể đánh là cậu.
Ngày xưa, trên người Thưởng Nam thường xuất hiện đủ loại vết thương, bầm tím. Cậu biết bà không cố ý nhưng cậu cũng hiểu rằng Đại Lệ Lệ dường như không yêu cậu. Không yêu cậu, dường như cũng có thể hiểu được nhưng không yêu cũng thật khó mà tin nổi.
Vì vậy, Thưởng Nam lười nghĩ đến vấn đề này, chờ hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ rời khỏi đây.
[14: Khi chúng ta rời khỏi thế giới này, "Thưởng Nam" sẽ tiếp tục kế thừa tất cả của cậu.]
Thưởng Nam không nói gì, cậu tiếp tục ngáp, nước mắt sinh lý trào ra và lăn xuống khóe mắt.
Bên cạnh, Trương Hỗ nhìn cậu không chớp mắt: “Thưởng Nam, cậu bị sao thế? Cậu không ngủ đủ hay có chuyện gì à?”
“Không ngủ đủ” Thưởng Nam lấy từ trong cặp ra một thanh sô-cô-la mà dì giúp việc đã chuẩn bị rồi đưa dưới bàn cho Trương Hỗ: “Cảm ơn cậu vì cái bánh mì hôm qua.”
Sau một thời gian tiếp xúc đơn giản, Trương Hỗ cảm thấy Thưởng Nam là người khá tốt, không giống một số cậu ấm con nhà giàu khác. Cậu ta thoải mái nhận thanh socola nhìn ngắm kỹ bao bì một lúc, trên đó toàn là những chữ cái không hiểu, trông có vẻ rất đắt tiền.
"Cảm ơn cậu" Trương Hỗ vốn có niềm đam mê bất tận với đồ ăn vui vẻ nói.
Thưởng Nam nhìn Trương Hỗ đang vui vẻ gặm thanh socola rồi tỏ ra giống như hỏi bâng quơ: "Trương Hỗ, cậu có biết tại sao đám Lỗ Dương lại bắt nạt Ngu Tri Bạch không?"
Mỗi lớp học đều có vài người đặc biệt thích hóng hớt, giống như một “bách khoa toàn thư” của lớp vậy, trực giác mách bảo Thưởng Nam rằng Trương Hỗ chính là người như vậy.
Cậu vừa dứt lời thì thấy sắc mặt của Trương Hỗ thay đổi một chút, cậu biết ngay là Trương Hỗ thực sự biết chuyện.
Trương Hỗ nhăn mặt: "Cậu theo đuổi Ngu Tri Bạch lâu như vậy mà không biết sao?"
Trước sự nghi ngờ của Trương Hỗ, Thưởng Nam hơi đổi sắc mặt, có chút xấu hổ cúi đầu nói: "Trước đây mình không quan tâm."
"Ôi trời, cậu cũng đừng tự trách" Trương Hỗ thấy Thưởng Nam buồn bã thì gạt bỏ những thắc mắc sang một bên rồi kể hết những gì mình biết về Ngu Tri Bạch: "Bố của Lỗ Dương từng theo đuổi mẹ của Ngu Tri Bạch, đây là ân oán đời trước. Mẹ của Ngu Tri Bạch đã mất nhiều năm nhưng Lỗ Dương vẫn đeo bám và bắt nạt Ngu Tri Bạch suốt mấy năm trời. Theo mình, cậu ta chỉ lợi dụng lý do đó để bắt nạt, thật ra cậu ta ghen tị với Ngu Tri Bạch. Ngu Tri Bạch giỏi quá mà, bỏ xa cậu ta tám mươi cây số."
"Hơn nữa, Lỗ Dương không chỉ bắt nạt mỗi Ngu Tri Bạch đâu nhưng cuối cùng chỉ tập trung vào cậu ấy." Trương Hỗ thực sự cảm thấy thương Ngu Tri Bạch: "Ngu Tri Bạch chẳng làm gì sai cả, mẹ cậu ấy cũng chẳng có lỗi gì."
Thưởng Nam nằm úp mặt xuống bàn, hàng mi khẽ rủ xuống, hơi thở nhẹ nhàng tỏa ra làn hơi mờ mờ.
Cậu chợt nhớ đến người phụ nữ mặc áo đỏ đứng ở lối ra của hầm sáng nay. Đó là mẹ của Ngu Tri Bạch, chiếc váy đỏ rực, dáng người mảnh mai, xung quanh đều phủ một làn sương mù mờ ảo, bà như một vệt màu nước rực rỡ làm bừng sáng cả thế giới.
"Tại sao bà ấy lại ở đó?" Thưởng Nam thắc mắc nhưng dường như chỉ có cậu thấy bà còn tài xế thì chỉ thấy cảnh tượng bình thường ở lối ra của hầm.
[14: Bà ấy lo lắng cho Ngu Tri Bạch.]
[14: Thực ra, từ khi Ngu Tri Bạch trở thành người giấy, hệ thống cảm nhận của cậu ta đã khác biệt so với con người. Những thứ mà các cậu cảm thấy khó chịu thì có thể cậu ta không thấy đau đớn, những gì khiến các cậu vui sướng thì cậu ta có thể không cảm nhận được gì. Thậm chí, đối với người giấy, cậu ta hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.]
[14 an ủi Thưởng Nam: Vì thế, cậu không cần phải cảm thấy thương hại cho quái vật. Dù sao sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta sẽ tiến tới thế giới tiếp theo, quá nhiều cảm xúc sẽ khiến cậu dễ bị lạc lối.]
Thưởng Nam động lòng, cũng cảm thấy thương cảm, cậu nhớ lại đêm qua, Ngu Tri Bạch khẽ khàng cầu xin: "Thưởng Nam, cậu có thể giúp tôi nhặt lại con mắt không?"
Có lẽ, điều mà quái vật cầu xin không chỉ là nhặt lại con mắt mà còn là một phép thử của Ngu Tri Bạch: Thưởng Nam, cậu... có giống họ không?