Thưởng Nam đứng yên tại chỗ, chưa được bao lâu, gương mặt của mọi người xung quanh lại trở thành những người lúc ban đầu, biểu cảm của họ cũng hoàn toàn giống như trước đó.
Cũng có thể do Thưởng Nam trước đó không chú ý kỹ đến biểu cảm của họ.
Biểu cảm của họ cứng đờ, máy móc, rập khuôn, mặt phẳng lì, những bước đi thì rất không tự nhiên, gáy dẹt và phẳng như bị một lực nặng nào đó nghiền qua.
Khi mấy chàng trai kia lại va vào, Thưởng Nam thuận tay nắm lấy cổ tay của đối phương, người kia không phản kháng, vẫn giữ nguyên nụ cười trêu chọc nhìn Thưởng Nam.
“Có chuyện gì không?” Nó nhìn Thưởng Nam một cách vô cảm.
Đôi mắt đen láy, lông mày dài đen nhánh chéo lên đến thái dương, môi đỏ rực, khóe miệng kéo dài đến tận hai bên má với nụ cười phóng đại.
Thưởng Nam cúi xuống nhìn cổ tay mình đang cầm, cảm giác cứng ngắc, lạnh lẽo đến thấu xương. Cậu nín thở, vội buông ra rồi lùi lại vài bước đến khi lưng cậu đập vào lan can.
Nhưng cậu không kịp cảm nhận cơn đau mà vội vàng vịn vào lan can.
Ngước lên nhìn vào lớp học trước mặt, tường trắng xóa, ánh đèn chói mắt, những học sinh và giáo viên còn chưa rời khỏi lớp, nam sinh nữ sinh đang đi trên hành lang cùng với gương mặt nhợt nhạt kỳ dị, biểu cảm đờ đẫn vô hồn.
Tiếng chuông tan học vang lên, sau đó bản nhạc vui vẻ chuyển thành bài đồng dao trầm lắng, u ám, đài phát thanh thi thoảng bị gián đoạn, lẫn vào những âm thanh rè rè.
— Tìm nào tìm... tìm bạn thân, tìm một người... bạn thật tốt...
Hành lang có tiếng vọng lại, giai điệu kéo dài không còn giống như đồng dao mà giống như một bài nhạc tang tóc ai oán được lặp đi lặp lại.
Khung cảnh bất hợp lý, âm nhạc bất hợp lý, nhân vật bất hợp lý, tất cả kết hợp lại, giống như một giấc mơ tàn bạo và phi lý.
Những gương mặt đi qua đi lại trên hành lang, vội vã như thể đến để đưa tiễn ai đó, tòa nhà này giống như một ngôi nhà chứa linh hồn sang trọng, đèn sáng rực, vang vọng tiếng nhạc tang. Những người đi lại trong hành lang và đứng trong lớp học là tùy tùng, là người hầu.
Thưởng Nam quan sát xung quanh, cậu đang ở trong tòa dạy học nhưng cũng không phải, chính xác mà nói, cậu như đang tham dự một nghi thức lớn lao nào đó.
[14: Đây là ảo cảnh, cậu ta muốn cho cậu thấy điều gì đó.]
[14: Xung quanh không có nguy hiểm.]
[14: Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không làm gì cũng có thể ra ngoài mà không tổn thương gì, cậu ta tạo ra thứ này chắc chắn phải có động cơ nhưng động cơ cụ thể là gì thì chúng ta không rõ nên cũng có khả năng chúng ta sẽ bị kẹt mãi trong ngôi nhà linh hồn mà môi trường này tạo ra.] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Chúng ta?" Thưởng Nam chần chừ.
[14: Phải, là chúng ta, nghi thức này là nó tạo ra để giam giữ cậu, không phải một nơi khách quan tồn tại trong thế giới này, mà tôi cư ngụ trong thần thức của cậu, cậu bị giam giữ thì tất nhiên tôi cũng không ra được.]
[14: Nam Nam, cứu mạng... nào~]
Thưởng Nam thở hắt ra một hơi, khép chặt áo khoác, nhìn đám "học sinh" đều đi về cùng một hướng, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi theo xem sao.”
"Chắc là có thể đi theo được chứ?" Thưởng Nam đặt tay lên lan can rồi trượt nhẹ xuống.
Là hệ thống, 14 không thể can thiệp vào lựa chọn của kí chủ, cũng không thể cản trở lựa chọn của kí chủ, thực ra nó cũng không có khả năng can thiệp hay cản trở.
Tất cả tài liệu mà 14 nhận được đều cần kí chủ cung cấp, tiến trình nhiệm vụ của kí chủ trong thế giới này cũng là tiến trình nó thu thập cốt truyện của thế giới.
Dù lúc này kí chủ đang đi thẳng vào cõi chết.
Nhưng vấn đề hiện tại là, nó và kí chủ cùng bị kẹt trong ảo cảnh này.
Đây không phải lần đầu tiên 14 làm hệ thống nhưng làm nhiệm vụ với đối tượng không phải con người là lần đầu tiên, khi nhận nhiệm vụ này, đồng nghiệp của nó đều bày tỏ sự cảm thông, còn nói nếu nó không trở về được, bọn họ sẽ chia nhau số điểm trong tài khoản của nó.
Trước đây nó từng nhận làm hệ thống trả thù kẻ xấu khá nổi tiếng, không phải kí chủ nào cũng có thể thoát khỏi thế giới đó thành công. Những kí chủ của hệ thống trả thù thường có sức hút mạnh mẽ về nhân cách, đa số kí chủ đều từ bỏ nhiệm vụ giữa chừng, buông thả bản thân, dù biết sự buông thả này sẽ khiến họ lập tức chết trong thế giới thực, họ cũng không do dự gì.
Lòng người khó đoán, đây là điều mà Chủ Não luôn nhắc đi nhắc lại trong mỗi buổi họp thường niên.
Nhưng trái tim của quái vật, sao còn khó đoán hơn cả con người vậy?
14 mở hồ sơ của Ngu Tri Bạch ra, không có dấu hiệu cho thấy giá trị hắc hóa của cậu ta tăng lên, vậy rốt cuộc là vì sao?
Bài đồng dao vẫn liên tục ngân nga bên tai Thưởng Nam, du dương và uyển chuyển.
Nếu đó là giai điệu và nhịp điệu bình thường, có lẽ sẽ làm giảm phần nào sự sợ hãi trong lòng Thưởng Nam nhưng tiếng hát chậm chạp và sắc nhọn chỉ càng làm gia tăng nỗi sợ hãi trong đêm tối.
Dọc theo hành lang, Thưởng Nam nhận ra "người" xung quanh mình ngày càng ít đi, từ đông đúc trở nên trống vắng, tiếng vang của bài hát cũng dần biến mất, xung quanh trở nên tĩnh lặng. Ở ngã rẽ trước mắt, xuất hiện một nam sinh đang quay lưng về phía Thưởng Nam.
Áo thun trắng, dáng người gầy gò, cậu ấy quay đầu lại nhìn Thưởng Nam, khác với những gương mặt cứng đờ vô hồn trước đó, người này… chính là Ngu Tri Bạch của hồi cấp 2.
Thưởng Nam không thể khống chế được sự hoảng sợ, cậu không khỏi lùi lại một bước, cả người ngã xuống cầu thang, may mắn cậu nhanh tay bám được vào hàng rào sắt dưới tay vịn nhưng vẫn ngã rất đau.
Thưởng Nam không chắc chắn nhìn về phía trước, nơi Ngu Tri Bạch đang đứng.
Ngu Tri Bạch mỉm cười với Thưởng Nam đầy ngại ngùng, dùng khẩu hình miệng nói “Chào cậu”.
Cậu thiếu niên trắng trẻo, nội tâm kín đáo và rụt rè, giống như chú chim mòng biển trắng đậu lại bên bờ biển để nghỉ ngơi.
Từ góc rẽ có vài nam sinh khác bước lên, trong tay họ cầm những chiếc ống thép dài bằng cánh tay, Thưởng Nam còn chưa kịp nhìn rõ họ là ai thì ống thép đã vung lên, đập mạnh vào cánh tay của Ngu Tri Bạch. Một tiếng động vang lên, cơ thể của Ngu Tri Bạch bị lực đánh ngã nhào, cậu ấy dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái bị thương rồi ngước mắt lên, ánh nhìn xuyên qua đám người chắn trước mặt, rơi thẳng vào mặt Thưởng Nam.
Thưởng Nam khó khăn đứng dậy, tay vịn vào tay vịn cầu thang, lưng cậu đã va vào bậc thang, chắc chắn sẽ bầm tím một mảng lớn.
"Cậu ta từng bị xé rách hết sách vở."
"Cậu ta từng bị bẻ gãy tay."
14 đã từng nói với cậu Ngu Tri Bạch đã từng trải qua những gì, dù là người giấy, dù không cảm nhận được nỗi đau của việc bị gãy tay nhưng việc bị bắt nạt là có thật.
Những chiếc ống thép liên tục vung lên, không ngừng đập vào cánh tay trái của Ngu Tri Bạch.
Tiếng va chạm không giống như rơi vào da thịt con người mà giống như đập vào một vật rỗng ruột nào đó, âm thanh rất giòn, rất vang.
“Bốp!”
“Bốp!”
Người ra tay là Lỗ Dương, đường nét khuôn mặt của Lỗ Dương được tạo ra một cách cẩu thả, mắt to nhỏ không đều, lỗ mũi phình ra như trâu nước, khóe miệng nứt ra để lộ khoang miệng đỏ lòm.
Thưởng Nam nhìn rõ khuôn mặt của Lỗ Dương, từng sợi lông trên người dựng đứng cả lên.
Ngu Tri Bạch vẫn không rời mắt khỏi Thưởng Nam, ánh mắt bình thản và ôn hòa.
Thưởng Nam trấn tĩnh lại, gần như không do dự, cậu lao nhanh xuống cầu thang nắm lấy cổ áo của Lỗ Dương kéo mạnh về phía sau, trọng lượng trong tay cậu nhẹ bất ngờ, Thưởng Nam nhẹ nhàng quăng một cái, Lỗ Dương lập tức bị văng ra ngoài, cứng đờ lăn xuống cầu thang.
Thưởng Nam nhìn tay mình rồi chậm rãi nhìn xuống dưới cầu thang, thấy Lỗ Dương nằm úp mặt xuống đất, bất động, toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ vậy thôi sao?
Thưởng Nam còn chưa kịp hoàn hồn thì Lỗ Dương vốn đã không còn động đậy lại từ từ bò dậy, trên tay cầm một con dao, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Cậu ta quay người lại, tay túm lấy đầu của Ngu Tri Bạch, lưỡi dao kề sát da đầu của Ngu Tri Bạch, từ trước ra sau, từ sau ra trước, Ngu Tri Bạch cào cấu lấy cổ tay của Lỗ Dương, ngẩng đầu lên ánh mắt hướng về phía Thưởng Nam đang đứng trên bậc thang.
Thưởng Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, lưng cậu đã thấm đẫm mồ hôi, từng đợt lạnh buốt.
Cậu không biết đây là trò đùa ác ý của quái vật hay mình đang gặp phải ảo giác trong thế giới này. Dưới ánh nhìn của Ngu Tri Bạch, lòng Thưởng Nam rối như tơ vò.
Chỉ trong một khoảng trống ngắn ngủi, Ngu Tri Bạch đột nhiên rên lên một tiếng, lưỡi dao thay đổi màu sắc, trở nên đỏ rực như bị nung nóng. Lỗ Dương ép chặt lưỡi dao nóng bỏng vào má trái của Ngu Tri Bạch, từng làn khói trắng bốc lên, Ngu Tri Bạch đau đớn đạp chân xuống sàn, mùi thịt cháy khét xộc vào mũi của Thưởng Nam.
Thưởng Nam hoàn toàn chết lặng.
Cảnh thật đến mức không giống như ảo cảnh.
[14: Nó đang cho cậu thấy những gì nó đã trải qua, cũng chính là những gì tôi đã nói với cậu lúc ban đầu.]
Bọn Lỗ Dương ngạo nghễ rời đi, tiếng bước chân vang loạn xạ. Họ hoàn toàn không nhìn thấy Thưởng Nam, chỉ có Ngu Tri Bạch vẫn luôn bình thản nhìn cậu. ( truyện trên app t.y.t )
Đài phát thanh lại bắt đầu vang lên tiếng bài đồng dao, hành lang lại dần đông người lên nhưng Ngu Tri Bạch co ro trong góc tường, trong mắt mọi người như thể vô hình, không ai nhìn thấy cậu ấy, cũng không ai dừng bước vì cậu ấy.
Giữa những bước chân hỗn loạn, Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam đầy bi thương: "Cậu có thể ôm tôi một cái được không?"
Thưởng Nam đứng ở góc rẽ, nơi Ngu Tri Bạch đang ở không có ánh sáng quá rõ ràng. Một cơn gió lùa qua, đầu cậu ấy đã bị cạo trọc, cánh tay trái vô lực buông thõng bên hông, khuôn mặt chằng chịt những vết bầm tím, bên má trái bị cháy thành một mảng đỏ lòe nhòe, mơ hồ có thể thấy hai chữ "□□" bị hằn lên, chiếm gần nửa khuôn mặt của Ngu Tri Bạch.
“Ôm tôi đi.” Cậu ấy ôm mặt, khóc nức nở trong nỗi đau khổ.
“Thưởng Nam, làm ơn, ôm tôi một cái đi.”
Lòng bàn tay của Thưởng Nam ướt đẫm mồ hôi, cậu cắn chặt răng, chuẩn bị bước tới thì bất chợt có một tia sáng trắng lướt qua trước mắt. Cậu nhìn theo, đó là một con bướm trắng nhỏ cỡ lòng bàn tay, đang bay lượn trước mặt cậu.
Một làn gió lạnh thổi đến, bài đồng dao quái dị bên tai biến mất, những gương mặt cứng đờ biến mất, thậm chí cả Ngu Tri Bạch hồi cấp 2 đầy thương tích và hành lang u ám hỗn loạn cũng biến mất.
Thưởng Nam nhìn vào màn đêm vô tận trước mặt, những hàng cây trên sân trường vẫn xanh lá dù là giữa mùa đông, lá cây bay lật phật, đèn chiếu trên sân thượng tòa nhà đối diện sáng rực đến chói mắt.
Thưởng Nam cúi đầu, tim và nhịp thở của cậu đột nhiên ngừng lại. Nơi cậu đang đứng không phải hành lang của tòa dạy học, mà là… sân thượng của chính toà dạy học của họ.
Sau khi nhận ra cảnh vật xung quanh, Thưởng Nam lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Buổi tan học đã gần kết thúc, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ra từ tòa dạy học.
Tấm băng rôn trên tòa nhà đối diện bị gió đêm thổi tung nhẹ nhàng, nhưng dòng chữ trắng trên đó vẫn có thể nhìn rõ mồn một "Chào mừng kỷ niệm 88 năm thành lập trường, tiếp tục viết nên trang sách mới phát triển hơn."
Trên đường chạy trước cổng tòa dạy học, Ngu Tri Bạch đang mặc chiếc áo phao đen, cậu ấy ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam từ xa. Hốc mắt cậu ấy đen thẫm, khuôn mặt trắng nhợt như giấy, cậu ấy mỉm cười với Thưởng Nam bằng nụ cười chân thành và ấm áp.