Sáng hôm sau lúc sáu giờ, trời còn mờ sáng, mưa đã tạnh. Khu biệt thự nơi Thưởng Gia sống được bao quanh bởi cây xanh và bãi cỏ, sương mù sau mưa lơ lửng trong không trung nhẹ nhàng bay bay.
Thưởng Nam đóng cửa chuẩn bị đến trường.
Cậu ngủ không ngon vì bị đôi mắt của Ngu Tri Bạch làm hoảng sợ rồi lại bị người giấy nhỏ làm tỉnh giấc. Phòng của Thưởng Nam nằm ở tầng hai, là phòng thứ hai tính từ cuối hành lang. Phòng cuối cùng chứa di vật của cha Thưởng Nam, cậu không có chìa khóa, chìa khóa nằm trong tay Đại Lệ Lệ.
Trong căn biệt thự rộng lớn, người giúp việc đang dọn bữa sáng lên bàn. Tiếng va chạm của đồ sứ trên bàn đá cẩm thạch vang lên, bên ngoài có tiếng chim hót líu lo, đây đích thị là một buổi sáng mát mẻ sau cơn mưa.
"Két".
Giống như âm thanh của món đồ chơi nhựa rẻ tiền trong nhà máy sản xuất đồ chơi khi bị ép bẹp phát ra tiếng kêu quái dị.
Âm thanh đó phát ra từ phòng của Đại Lệ Lệ.
Bà không ở phòng chính, bà nói phòng chính bẩn nên ở căn phòng đầu tiên bên phải sau khi bước lên cầu thang.
Cửa phòng khép hờ, chỉ để lại một khe nhỏ hẹp.
Thưởng Nam đứng tại chỗ, tay đặt trên lan can, dường như vô tình nhìn vào trong phòng Đại Lệ Lệ.
Đại Lệ Lệ mặc áo choàng ngủ màu trắng dài đến mu bàn chân ngồi trên một chiếc ghế sofa da thật có vân rõ ràng ở cuối giường, biểu cảm dịu dàng. Bên cạnh bà là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Ánh mắt Thưởng Nam từ từ rơi xuống thứ phát ra tiếng kêu trong tay Đại Lệ Lệ...một con búp bê dài hơn hai mươi centimet, chân tay mảnh mai, tỷ lệ đầu và thân cân đối hoàn hảo, mặc trên người bộ đồng phục giống hệt đồng phục Thưởng Nam đang mặc. Con búp bê nằm ngửa, bị Đại Lệ Lệ nắm chặt trong tay, mặt hướng lên trần nhà, bụng nó, cắm đầy những chiếc kim bạc dày đặc.
Những chiếc kim bạc dài và mảnh ấy là do Đại Lệ Lệ lấy ra từ chiếc hộp gỗ bên cạnh, bà khéo léo giữ giữa hai ngón tay rồi từ từ đâm vào bụng con búp bê.
"Két".
Con búp bê lại kêu lên một tiếng.
Khóe miệng Đại Lệ Lệ từ từ nhếch lên, có thể thấy rõ bà đang rất vui vẻ.
Ánh sáng nhạt nhoà từ bên ngoài cửa sổ như một tấm lưới phủ xuống căn phòng, thân con búp bê, nửa trong sáng nửa trong tối, những chiếc kim bạc dày như lông tơ thỉnh thoảng phản chiếu những tia sáng chói mắt.
Trời đã sáng hơn một chút. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thưởng Nam nhìn kỹ thứ mà Đại Lệ Lệ cầm trong tay có vẻ không phải là một con búp bê vải mà là một người giấy thật đến mức đủ để lẫn lộn với người thật.
Lạnh sống lưng.
Trong phim ảnh, trong những câu chuyện được nghe từ miệng các cụ già, những con búp bê kiểu này đều được dùng để làm những việc thất đức.
Thưởng Nam chưa từng thấy thứ này trong đời thực, cũng chưa từng gặp chuyện như thế này. Nhưng sự kinh ngạc chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vì ngay lập tức cậu nghĩ đến người giấy nhỏ trong cặp sách của mình và Ngu Tri Bạch… Những thứ đó đã là những chuyện còn kỳ dị hơn cả lời nguyền.
Vì vậy, bất kể thế giới quái đản này có xảy ra điều gì, có gặp điều gì, dường như cũng không có gì là lạ lùng nữa.
Nhịp tim của Thưởng Nam từ từ trở lại bình thường, ổn định.
Phường Hồi Nam là một thành phố ở miền Nam, vào mùa thu đông khi thời tiết chuyển mùa, mưa đặc biệt nhiều. Trận mưa hôm qua theo dự báo thời tiết là cơn mưa cuối cùng trong tháng này.
Nhưng hôm nay trời cũng chưa quang đãng.
Sương mù xám xịt phủ kín bầu trời, tầm nhìn rất thấp, không khí ẩm lạnh. Thưởng Nam mặc thêm một chiếc áo phao trắng rất dày bên ngoài đồng phục, áo phao to và phồng, khóa dán được dán từ dưới lên tận cổ, cổ áo dựng lên che khuất nửa khuôn mặt.
Thưởng Nam có tài xế riêng nhưng vài ngày trước nhà có việc nên ông ấy xin nghỉ. Hôm nay ông ấy mới quay lại làm việc.
Khi xe chạy lên cầu vượt, tài xế Lý Hậu Đức nhàn nhã lái xe liếc nhìn cậu chủ nhỏ ngồi sau im lặng không nói gì rồi cất tiếng: "Phu nhân dạo gần đây càng ngày càng kỳ quái, còn bắt đầu không ăn đồ mặn, chỉ ăn chay."
Thưởng Nam khép hờ mắt, đáp lại: "Bà ấy vui là được."
Theo lời của 14 nói, chính cha của Thưởng Nam đã có lỗi với Đại Lệ Lệ, đó là một trò lừa tình từ đầu đến cuối, lừa dối Đại Lệ Lệ một cách thê thảm. Làm sao bà không hận, làm sao bà không phát điên cho được?
Lý Hậu Đức cảm thấy ngạc nhiên với phản ứng của Thưởng Nam.
Vì trước đây, cậu chủ nhỏ rất ghét những trò mà phu nhân bày ra. Cậu là thiếu niên của thời đại mới, là người theo chủ nghĩa duy vật một cách kiên định, luôn coi thường các lý thuyết về ma quỷ, huống chi những việc phu nhân làm đều tổn hại đến sức khỏe. Không bàn đến việc đúng sai hay có được mục đích, liệu có phải đều là lừa đảo hay không, chỉ riêng việc phu nhân suốt ngày lảm nhảm điên cuồng đã làm cậu chủ nhỏ cạn kiệt sự kiên nhẫn và lòng thương xót dành cho bà rồi.
Sao hôm nay... lại đột nhiên bình tĩnh như vậy?
Tuy nhiên, Lý Hậu Đức cũng không suy nghĩ nhiều. Ở những gia đình quyền thế như nhà họ Thưởng, những chuyện kỳ lạ và những bí mật kinh hoàng… chẳng thiếu gì.
Thưởng Nam vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe rời khỏi cầu vượt và chạy vào hầm đá đỏ. Đường hầm dài 887 mét, bên trong đèn sáng như ban ngày, trong hầm chỉ có chiếc xe của họ mà không có bất kỳ xe nào ở trước sau hay đối diện.
Lý Hậu Đức lái xe thấy Thưởng Nam bấm nút hạ cửa sổ xe xuống thì vội vàng nói: "Cậu chủ, đang bật điều hòa đấy, mở cửa sổ ra là hết hơi ấm, bên ngoài lạnh lắm!" Dù vội vã nhưng ngữ khí của ông với chủ nhà vẫn rất tốt, ông chỉ nghĩ rằng Thưởng Nam cảm thấy trong xe ngột ngạt, muốn hít thở không khí.
Thưởng Nam thu tầm mắt từ bên ngoài vào, nhìn vào lưng ghế lái, có vẻ trầm ngâm: "Hầm dài hơn 800 mét, sao chúng ta đi lâu thế vẫn chưa ra khỏi hầm?"
Lý Hậu Đức ừ nhỉ một tiếng: "Để tôi xem bản đồ."
Như Thưởng Nam dự đoán, khi Lý Hậu Đức mở ứng dụng bản đồ thì mãi vẫn không kết nối được mạng. Lý Hậu Đức còn giơ điện thoại lên: "Sao không có tín hiệu nhỉ?"
Thưởng Nam đặt ngón tay lên cửa kính, nhìn chằm chằm vào một chiếc đèn bị hỏng chưa sửa: "Chúng ta đã đi qua cái đèn này sáu lần rồi."
Lý Hậu Đức kinh hãi: "Cái gì?"
Ông tưởng mình nghe nhầm vì sống hơn nửa đời người, lái xe mấy chục năm, tai nạn lớn nhỏ chưa từng gặp, gặp mèo hoang chó hoang đều giảm tốc, không ngờ gần năm mươi tuổi lại gặp chuyện xui xẻo như thế này.
Tốc độ xe ngày càng chậm lại, Lý Hậu Đức đạp phanh. Ông nhìn thấy lối ra hầm ở phía trước hơn trăm mét, ánh sáng mờ ảo. Nhưng đã gần bảy giờ, trời chắc chắn phải sáng rõ, không đến mức vẫn mù mịt như chưa sáng, tựa như có một con quái thú há mồm rộng đang lặng lẽ chờ đợi sau màn sương mù.
Lý Hậu Đức đổ mồ hôi, ông nhìn vào gương chiếu hậu, con đường phía sau trống rỗng, không có xe, càng không có người, yên tĩnh đến đáng sợ. Ông run rẩy bấm số 333, trước khi gọi, ông còn không chắc chắn lắm nên hỏi Thưởng Nam: "Cậu chủ, đội cứu hỏa có dịch vụ trừ tà không nhỉ?"
Thưởng Nam vẫn dựa vào lưng ghế, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, áo phao phát ra tiếng sột soạt khi cậu cử động. Khuôn mặt cậu đỏ lên do hơi ấm: "Chú Lý, đừng sợ."
Lý Hậu Đức ngập ngừng muốn nói nhưng lại sợ nhắc đến thì thứ bẩn thỉu sẽ vào trong xe nên ông không dám nhắc đến ma quỷ trước mặt Thưởng Nam.
Cậu chủ là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, liệu một người duy vật có nghĩ ra cách gì ứng phó không?
"Chắc là gặp phải hiện tượng ma dẫn đường rồi" Thưởng Nam lẩm bẩm. ( truyện trên app t.y.t )
Lý Hậu Đức nghe vậy thì suýt nghẹn vì nước bọt của mình. Người theo chủ nghĩa duy vật đi đâu mất rồi?
[14: Nam Nam, cậu định làm gì?]
Thưởng Nam mặc áo dày, di chuyển có chút cồng kềnh, cậu khó khăn lôi điện thoại từ trong túi ra: "Là trò của Ngu Tri Bạch, gọi cho cậu ấy thì chắc chắn sẽ kết nối được."
Cậu nhớ đến mảnh giấy nhỏ trong cặp của mình rồi nói: "Tôi biết đâu cậu ấy đang chờ tôi chủ động tìm cậu ấy."
Lý Hậu Đức không biết Thưởng Nam đang làm gì ở phía sau, tim ông đập thình thịch, căng thẳng như nghẹn ở cổ họng. Xung quanh yên tĩnh đến mức khiến ông nghĩ có thể xuất hiện một cơ thể đầy máu me bất cứ lúc nào.
Tất cả âm thanh đều biến mất, cả thế giới trở nên im lặng.
Trong xe chỉ có tiếng thở của hai người.
Lý Hậu Đức liên tục lau mồ hôi, ông nằm áp vào vô lăng, cố gắng gọi số 333 nhưng mãi không có tín hiệu. Ông nhìn chằm chằm vào số 333, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.
Ngu Tri Bạch bắt máy.
"Alo, ai vậy?" Giọng của người bên kia đầu dây rất nhỏ, chỉ lớn hơn chút so với tiếng điện yếu.
Thưởng Nam cũng hạ giọng: "Ngu Tri Bạch, tôi bị mắc kẹt trong hầm Đá Đỏ."
Một lúc lâu sau, Thưởng Nam nghe Ngu Tri Bạch khẽ hỏi: "Cậu cần tôi giúp gì không?"
?
Nếu dấu chấm hỏi biến thành hình thì lúc này chắc chắn đầu Thưởng Nam sẽ xuất hiện đầy dấu chấm hỏi. Cậu nhìn về phía trước rồi liếc ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại lên: "Hôm qua mình còn giúp cậu nhặt đồ, cậu không thể đối xử với mình như thế này được." Giọng điệu của cậu mang chút uất ức nhưng không rõ quái vật có chịu nổi được kiểu tỏ ra tội nghiệp này không.
Ngu Tri Bạch im lặng vài giây rồi chỉ nói: "Cậu hãy vứt mảnh giấy nhỏ trong cặp đi."
Ừm, chịu nha, Thưởng Nam nghĩ thầm nhưng cậu không phải kiểu người thích hỏi sâu vấn đề nên không hỏi thêm lý do.
Thưởng Nam cúi đầu tìm kiếm trong cặp suốt một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng thấy mảnh giấy nhỏ bám chặt vào bìa sách toán, dường như không muốn rời khỏi cặp của Thưởng Nam.
Cậu không thương tiếc gì mà xé mảnh giấy ra khỏi bìa sách rồi ném ra ngoài cửa sổ. Mảnh giấy nhỏ trông như một tờ giấy vụn bình thường, chầm chậm rơi xuống mặt đường.
Ngay khi mảnh giấy bị ném ra ngoài, bầu trời trước mắt đột nhiên sáng rực. Đường phố tấp nập xe cộ vào giờ cao điểm hiện ra, tiếng còi xe mà trước đây Thưởng Nam cảm thấy ồn ào, giờ lại nghe thân thuộc vô cùng.
Thưởng Nam nhìn qua cửa sổ về phía sau. Xe của họ vừa ra khỏi hầm, lối ra khỏi hầm đã ở phía sau xe rồi.
Cậu nhìn thấy giữa dòng xe cộ như mạng lưới chằng chịt, một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc dài, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở chỗ mà cậu vừa ném mảnh giấy, cô ta cúi người nhẹ nhàng nhặt mảnh giấy lên.
Xe cộ đi xuyên qua người phụ nữ nhưng váy của cô ta vẫn tung bay theo làn gió. Cô ta có gương mặt thanh tú, khí chất yếu đuối, ánh mắt mơ màng nhìn về hướng Thưởng Nam rời đi.
Lý Hậu Đức vô thức nhận ra.
"Trời ơi, sao xe lại tự chạy thế này!" Lý Hậu Đức vốn đang nằm áp vào vô lăng, nghe thấy tiếng động cơ xe và thấy chân phải của mình đang đạp ga. Ông hoảng hốt, nắm lấy vô lăng rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường, ông lẩm bẩm: "Thật sự là gặp ma rồi."
Ông nhìn lại phía sau thấy Thưởng Nam đang ngồi dựa vào cửa sổ đờ đẫn, vẻ mặt bình thản khiến ông không khỏi kinh ngạc trong lòng. Đúng là người theo chủ nghĩa duy vật!
“Hay là ngày mai đi đường vòng nhé" Lý Hậu Đức vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những chuyện kỳ lạ vừa rồi, mắt ông liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu: "Cái hầm này không sạch sẽ."
Thưởng Nam có chút áy náy, rõ ràng là rắc rối do cậu gây ra.
"À đúng rồi" Mặt mày Lý Hậu Đức dần dần bớt tái lại, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo: "Tôi nhớ ra rồi, nhiều năm trước, ở hầm Đá Đỏ đã xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng, một chiếc xe sang đâm vào một chiếc xe điện. Chủ chiếc xe sang không sao nhưng người phụ nữ đi xe điện thì chết tại chỗ, máu chảy mấy mét, còn lên cả đài truyền hình địa phương phường Hồi Nam cơ mà."
"Tai nạn xe?" Thưởng Nam khựng lại.
"Đúng vậy, chính là tai nạn đó nhưng nhiều năm qua, hầm Đá Đỏ chưa từng xảy ra chuyện kỳ quái như vậy" Lý Hậu Đức như sư ông chưa kịp ngộ ra: "À đúng rồi, cậu chủ, cậu có nghĩ chúng ta nên hỏi phu nhân không?"
Thưởng Nam trả lời: "Tâm trạng bà ấy vốn đã không tốt, đừng nói với bà ấy nữa."
Lý Hậu Đức nghĩ lại, cũng đúng, không thể nói.
Thưởng Nam mở điện thoại, nhập các từ khóa "phường Hồi Nam", "hầm Đá Đỏ", "tai nạn xe" vào thanh tìm kiếm rồi chọn mục đầu tiên để tra cứu.
Kết quả hiện ra không nhiều, ngoài văn bản còn có kèm theo hình ảnh.
Người phụ nữ trong chiếc váy lụa đỏ như màu hoàng hôn rực rỡ, nghiêng đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn vào người bên cạnh. Gương mặt không bị làm mờ nên Thưởng Nam thấy rất rõ — đó chính là người phụ nữ mặc váy đỏ vừa xuất hiện trong hầm.
Vậy nên... sự cố vừa rồi không liên quan gì đến NguTri Bạch nhưng tại sao khi ném mảnh giấy ra thì mọi chuyện lại bình thường? Mảnh giấy là đồ của Ngu Tri Bạch, thế chẳng phải vẫn có liên quan đến cậu ấy sao?
Bức ảnh chỉ chụp người phụ nữ, cùng những người xung quanh đang đứng xem và một chiếc xe điện bị đâm nát bét. Những chi tiết khác đều bị làm mờ, bao gồm cả biển số chiếc xe sang đang bốc khói đen.
Tuy nhiên, người chụp hình đã bỏ qua một chi tiết nhưng nó cũng rất khó nhận ra, nếu không thì người chụp cũng không bỏ sót.
Một nửa khuôn mặt của một cậu bé xuất hiện ở góc bức ảnh, nửa khuôn mặt đầy máu, một mảnh kính cắm vào hốc mắt của cậu, máu chảy từ khóe mắt xuống, nhỏ giọt xuống đất biến thành một vũng chất lỏng đen đặc.
[14: Đây là Ngu Tri Bạch lúc tám tuổi, người gặp tai nạn là mẹ của cậu ta. Mắt trái của Ngu Tri Bạch bị hủy nhưng do cứu chữa không kịp thời nên mắt phải cũng mất đi chức năng. Đó là lý do hôm qua cậu mới thấy mắt giả của cậu ta.]
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Thưởng Nam khẽ vuốt viền điện thoại: "Chẳng phải cậu nói hắn là người giấy sao?"
[14 nhận được thêm thông tin: Cậu ta là người giấy, tôi không rõ cậu ta đã trở thành người giấy như thế nào.]
[14: Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cậu ta đã chết từ mười năm trước trong vụ tai nạn đó.]
[14: Cậu ta chính là quái vật của thế giới này. Bóng ma về việc mẹ mình chết ngay trước mắt đã đeo bám cậu ta, sự đau đớn khi bị bắt nạt và chửi rủa kéo dài từ thời tiểu học đến hiện tại, sự thù hận của cậu ta với thế giới ngày càng sâu sắc.]
[14: Tôi nhận được thông tin về cảm nhận của cậu ta với cậu, Nam Nam, cậu ta đã không còn ghét cậu nữa rồi.]