Thưởng Nam nghe thấy tiếng tim mình đập, nặng nề và dồn dập giống như những giọt mưa rơi xuống vũng nước. Cậu đưa chiếc ô cho Ngu Tri Bạch cầm mà Ngu Tri Bạch nghiêng ô về phía Thưởng Nam. Trong khi đó, Thưởng Nam cúi xuống đất đầy bùn lầy, mò tìm.
Lá cây mục nát, đá cứng, bùn trơn trượt len qua kẽ tay.
Cậu chạm vào rồi!
Thưởng Nam nghĩ rằng mắt của quái vật có lẽ sẽ khác với mắt người nhưng khi nắm được con mắt của Ngu Tri Bạch trong tay, nó có độ đàn hồi, giống như một viên bi nhỏ. Cậu ngay lập tức nhận ra, đó chính là con mắt.
"Bẩn rồi, tôi... tôi sẽ rửa cho cậu." Thưởng Nam cố tỏ ra bình tĩnh khi vớt con mắt lên.
Cậu lục trong cặp sách lấy ra bình nước nhưng động tác vặn nắp có phần run rẩy. Tim cậu đập thình thịch, cổ họng khô khốc, hai má nóng bừng.
"Xoạch!"
Thưởng Nam run tay, làm đổ cả bình nước. Con mắt hơi trơn làm cậu suýt nữa đánh rơi.
Thưởng Nam đưa con mắt cho Ngu Tri Bạch: "Xong rồi."
Ngu Tri Bạch không thay đổi biểu cảm, chỉ mỉm cười. Cậu ấy đưa tay lấy con mắt từ tay Thưởng Nam. Đây là lần đầu tiên Ngu Tri Bạch mỉm cười với Thưởng Nam từ khi họ quen nhau.
Thưởng Nam tò mò muốn biết Ngu Tri Bạch sẽ làm gì với con mắt.
Cậu thấy Ngu Tri Bạch nhìn kỹ con mắt trong vài giây rồi đẩy nó vào hốc mắt trái.
Cách làm đơn giản nhưng thô bạo, sau khi ấn vào, cậu ấy ngước mắt lên, đôi mắt một bên trắng xóa, một bên đen kịt đờ đẫn nhìn Thưởng Nam.
Ánh sáng từ chiếc ô chỉ chiếu lên một phần khuôn mặt của Ngu Tri Bạch, cậu ấy nghiêng đầu nói: "Cảm ơn cậu, Thưởng Nam."
"Không... không cần đâu." Thưởng Nam cảm thấy giọng mình như đang lơ lửng, không biết bay đi đâu. Cậu chỉ biết đưa tay ra: "Có thể đưa ô cho mình không? Mình cần về nhà." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Ngu Tri Bạch đưa cán ô cho Thưởng Nam: "Cậu không sợ à?"
Thưởng Nam thấy không cần phải nói dối: "Cũng sợ."
Ngu Tri Bạch hỏi lại: "Một chút thôi?"
Thưởng Nam nhìn biểu cảm của cậu ấy, sợ là Ngu Tri Bạch sẽ lại móc mắt ra và nhét vào như trước nên cậu vội đáp: "Là rất... rất sợ."
"Được thôi" Ngu Tri Bạch giơ tay vẫy nhẹ: "Đi đường cẩn thận, hẹn gặp cậu vào ngày mai."
Thưởng Nam quay lưng, vội vã rời đi.
Đi một đoạn, cậu cầm ô và bắt đầu chạy, để lại Ngu Tri Bạch ở phía sau.
[14: Khi cậu cầm mắt của quái vật, tôi đã biết thân phận thực sự của nó.]
Thưởng Nam bước chậm lại, thở hổn hển: "Thân phận thật của nó là gì?"
"Một con người giấy."
Thưởng Nam: "?"
Cậu sợ ma nhất nên giờ mặt cậu tái mét.
[14: Chỉ là một người giấy thôi, không phải ma.]
Thưởng Nam im lặng một lúc: “Hình như cũng không khác ma là mấy.”
[14: Nói vào vấn đề chính nhé Nam Nam, con ngươi mà cậu vừa giúp nó nhặt là do nó tự làm. Nó bọc một lớp da trắng lên mô hình mắt để tạo thành phần lòng trắng. Lớp da này chống nước và con ngươi được vẽ bằng mực đặc biệt. Mực này rất thật nhưng chống nước kém, khi bị ẩm quá nhiều, cả con mắt sẽ bị nhuộm đen. Con ngươi mà cậu vừa nhặt trắng tinh là vì mực đã bị nước rửa sạch rồi.]
Thưởng Nam đờ đẫn khen: “Không hổ danh là quái vật nhỉ.”
[14: Còn một tin tốt nữa, độ hắc hóa của quái vật đã giảm 0.5, tất cả là nhờ công của Nam Nam, cố gắng lên, tiếp tục nhé!]
Cứu rỗi quái vật là công việc của cậu, dù nhiệm vụ quá đỗi kinh dị nhưng Thưởng Nam vẫn cảm thấy có chút vui vẻ khi có tiến triển.
-
Ngu Tri Bạch nhìn theo bóng dáng Thưởng Nam chạy xa dần, từ một chấm nhỏ cuối cùng biến mất hẳn trong màn mưa.
Ấn tượng của cậu ấy về Thưởng Nam không tốt lắm, chỉ là một tên thiếu gia ngu ngốc và phiền phức nhưng đẹp đủ để khiến cậu ấy không ghét đến mức khó chịu.
Thực ra, mức độ ghét vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Ngu Tri Bạch lục tìm trong cặp sách lấy ra một chiếc ô, vài mảnh giấy hình người rơi ra theo. Những cái đầu tròn trịa, tứ chi ngắn và thô, chưa được vẽ mặt, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra hình dạng.
Trời mưa to, may mà Ngu Tri Bạch đứng dưới mái hiên nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mưa hắt vào.
Chúng sợ bị ướt, bò dọc theo cán ô và cánh tay của Ngu Tri Bạch, lần lượt leo lên vai cậu ấy, nằm ngay ngắn thành một hàng.
Ngu Tri Bạch tùy tiện kéo một con xuống, dùng bút bi trong cặp vẽ ngũ quan lên nó, đặc biệt chú trọng phần mắt. Cậu ấy mỉm cười, lấy đầu bút chọc nhẹ vào đầu con búp bê giấy: “Đã nhìn rõ cậu nhóc tên Thưởng Nam chưa?”
Con búp bê giấy gật đầu.
Ngu Tri Bạch lật ngược nó lại, viết một dòng chữ lên lưng con búp bê giấy rồi đặt nó xuống đất. Con búp bê giấy dẫm một chân xuống vũng nước, lập tức chạy theo hướng Thưởng Nam vừa đi, những bước chân ngắn nhưng nhanh nhẹn, trông không hề sợ nước.
....
Thưởng Nam về đến cổng nhà.
Biệt thự rộng rãi, những ngọn đèn ban đêm chiếu sáng khu vườn và cây cối khiến chúng trông giống như cảnh trong một bộ phim kinh dị tối tăm, từng giọt nước rơi tí tách khỏi lá.
Bây giờ đã là 11 giờ đêm, Thưởng Nam dùng chìa khóa mở cửa, bên trong tối om. Cậu lần mò bật đèn nhưng bị giật mình bởi người phụ nữ mặc đồ trắng ngồi quay lưng lại trên ghế sofa.
Mái tóc dài chấm eo đen bóng và mượt mà, chiếc ghế sofa trắng muốt, bàn tay đặt trên đầu gối gầy guộc, làn da trắng bệch đến mức có thể nhìn thấy các mạch máu. Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Nghe tiếng cửa mở, Đại Lệ Lệ quay đầu lại, vén những lọn tóc rơi xuống má ra sau tai, đứng dậy và bật đèn: “Sao giờ mới về?”
“Một bạn học không có ô nên con đã đưa bạn ấy đi một đoạn.” Thưởng Nam đưa ô cho người giúp việc. Bà giúp việc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt còn ngái ngủ hỏi Thưởng Nam có muốn ăn gì không, cậu nói không cần.
Khi Đại Lệ Lệ đứng dậy, Thưởng Nam mới nhận ra cơ thể bà gầy gò, tấm thân và tứ chi gầy gò lắc lắc lư lư trong bộ đồ mặc ở nhà rộng thùng thình, bước chân của bà cũng loạng choạng.
Khuôn mặt bà gầy nhưng không khó để nhận ra vẻ đẹp tuyệt sắc thời trẻ. Giữa đôi lông mày của bà có vài nét giống Thưởng Nam, toát ra sự xa cách và lạnh nhạt.
"Ngủ sớm đi." Đại Lệ Lệ ngồi trong phòng khách, có vẻ như chỉ đợi Thưởng Nam về nhà.
Bà bước lên cầu thang, hai bả vai gầy nhô ra như hai ngọn đồi nhỏ nằm sát nhau.
[14: Đại Lệ Lệ là mẹ của cậu, chồng của bà, tức là cha của cậu lại yêu người khác sâu đậm. Sau khi cha cậu qua đời, Đại Lệ Lệ mới phát hiện ra mình chỉ là công cụ để cha cậu đối phó với các bậc trưởng bối trong gia đình. Hiện tại, bà ấy mắc các bệnh nghiêm trọng về tâm lý và tinh thần. Toàn bộ chi tiêu trong gia đình bây giờ đều dựa vào cổ phần mà cha cậu để lại, hiện đang được trợ lý đặc biệt và luật sư của cha cậu quản lý.]
Lúc này Thưởng Nam đã về đến nhà, còn Ngu Tri Bạch cũng bước vào khu chung cư vào đúng nửa đêm.
Đây là một khu chung cư cũ, đèn trong hành lang lúc sáng lúc tắt, là loại đèn cảm ứng âm thanh nên trong đêm mưa lập lòe như đom đóm.
Tòa nhà đã xuống cấp, bên ngoài bám đầy rêu và dây leo.
Ngu Tri Bạch sống ở tầng sáu, không có thang máy và tầng sáu là tầng cao nhất.
Cánh cổng sắt ở tầng một được mở từ bên trong bởi một cô bé buộc tóc hai chỏm. Cô bé cúi người, hai má ửng đỏ như ráng chiều, đồng tử nhỏ như đầu kim, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
"Tiểu Bạch, anh lại bị đánh nữa à?" Ngu Tiểu Vũ vừa nhìn đã thấy vết bầm xanh trên khóe miệng Ngu Tri Bạch. Cô bé lại liếc ra sau lưng Ngu Tri Bạch: "Chó nhỏ không về, em nhớ nó quá."
Cô bé cầm đèn pin chiếu sáng đường lên cầu thang cho Ngu Tri Bạch.
Ngu Tiểu Vũ biết dùng đèn cảm ứng âm thanh nhưng tiếng hét của cô bé quá chói tai, những lần trước đèn dù đã bật lên nhưng tin đồn khu Hạnh Phúc số nhà 11 có ma cũng từ đó mà lan ra. Từ lúc đó, Ngu Tri Bạch bảo cô bé dùng đèn pin, không được hét nữa.
“Em và ma cũng chẳng khác gì nhau mà.” Ngu Tiểu Vũ nhảy chân sáo lên cầu thang.
Bà ngoại của Ngu Tri Bạch đang nghe đài ở nhà. Bà đã già lắm rồi, lưng còng, cuộn mình trong chiếc ghế sofa, đắp một tấm chăn dày, mái tóc bạc trắng, nếp nhăn phủ đầy từ trán đến cổ, xuống tận mu bàn tay.
Nghe thấy tiếng cửa mở, bà ngoại cựa quậy rồi ngồi dậy, chiếc chăn cũng trượt xuống chân.
Hồi trẻ bà không sống ở khu Hạnh Phúc mà sống ở quê với mẹ của Ngu Tri Bạch. Khi đó bà nổi tiếng khắp vùng vì là một bà thầy cúng. Bà làm đủ mọi việc, giúp người sống gọi hồn người chết và cũng giúp người chết gọi hồn người sống. Về sau những kỹ nghệ này đều được truyền lại cho Ngu Tri Bạch, còn bản thân bà thì sức khỏe ngày một tồi tệ, không còn ra hình dáng gì nữa, đến cả đi lại cũng khó khăn. Những người biết chuyện nói rằng bà đã xúc phạm thần thánh nên phải chịu phạt.
“Về rồi à?” Giọng của bà ngoại Ngu Tri Bạch khàn khàn, giống như lưỡi dao gỉ sét cà vào thành nồi: "Mưa rồi, mắt của cháu có ổn không?"
Ngu Tri Bạch ngồi xuống ghế sofa, Nu Tiểu Vũ nhảy chân sáo đến ngồi trước mặt Ngu Tri Bạch, tay cầm một chiếc hộp và cúi xuống. Cô bé quay đầu lại đáp lời bà ngoại: “Ngoại ơi, mắt của Tiểu Bạch bị ướt, không dùng được nữa, phải thay cái mới.”
Khi Ngu Tri Bạch không ở nhà, Ngu Tiểu Vũ là người ở nhà nói chuyện với bà ngoại, giúp bà giết thời gian.
Chiếc hộp trông bình thường nhưng bên trong xếp đầy những mảnh giấy trắng đã được cắt tỉa cẩn thận. Lớp ngoài của con ngươi đã cũ được bóc ra ném đi, lớp giấy trắng mới được bọc lên khuôn mắt, vừa khít.
"Cầm lấy." Ngu Tiểu Vũ đưa bút mực cho Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch mím môi, hoàn thành bước cuối cùng. Lúc này, con mắt giấy trên tay cậu ấy đã có thể thật giả lẫn lộn, chỉ thiếu mạch máu và dây thần kinh nối với não.
Hốc mắt của cậu ấy là hai cái hố đen, ánh sáng từ đèn trên trần có thể chiếu vào. Ngu Tri Bạch thay cho mình một đôi mắt mới, chỉnh lại vị trí cho chuẩn xác, xác nhận không có vấn đề gì rồi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy có một nụ cười nhẹ. Sau đó cậu ấy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn trà, đôi mắt cũ không thể sử dụng nữa bị vứt vào thùng rác.
Ngu Tiểu Vũ ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu chăm chú nhìn Ngu Tri Bạch: "Tiểu Bạch, hôm nay mắt của anh biết cười đấy, anh giỏi vẽ quá, em cũng muốn có đôi mắt như thế."
Đôi mắt của cô bé nhỏ như hạt mè, vô hồn, hoàn toàn không tương xứng với giọng nói líu lo và tinh nghịch của cô. ( truyện trên app t.y.t )
Bà ngoại phát ra một tiếng thở dài, Ngu Tiểu Vũ quay đầu nhìn: "Ngoại ơi, hôm nay Tiểu Bạch lại bị đánh nữa!"
Thấy bà ngoại đã ngủ, Ngu Tiểu Vũ đưa ngón trỏ lên môi: "Suỵt, chúng ta phải nói nhỏ thôi."
Ngu Tri Bạch tắt hết đèn trong phòng khách nhỏ hẹp, chỉ để lại một chiếc đèn bàn bên cạnh ghế sofa, để bà ngoại ngủ ngon hơn.
Ánh sáng của đèn bàn yếu ớt, chỉ đủ chiếu sáng một khu vực nhỏ. Trong vòng sáng mờ mờ ấy xuất hiện khuôn mặt trắng bệch như giấy của Ngu Tiểu Vũ, đôi môi và má đỏ như máu, lúc này trông cô bé giống một người giấy hơn là một cô gái nhỏ.
Ngu Tri Bạch hạ mắt xuống, hàng mi dài của cậu ấy đổ bóng tối dưới mắt. Sau khi thay mắt mới, gương mặt cậu ấy trở nên rõ nét, ánh mắt dưới ánh đèn trông dịu dàng và bình yên, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ nhạt đi và sự lạnh lùng quái dị trước đây đã hoàn toàn bị che giấu.
---
Nửa đêm, phòng của Thưởng Nam không một tiếng động.
Cậu trai trên giường trông như đang ngủ rất sâu nhưng theo dữ liệu từ hệ thống của 14, tân chủ nhân của nó là người không có cảm giác an toàn, giấc ngủ cũng rất nông, chỉ là trí nhớ của cậu đã bị phong tỏa nên không nhớ gì cả.
Cửa sổ sát đất được đóng lại trước khi ngủ bỗng bị cạy mở ra một khe nhỏ từ bên ngoài.
[14: Nam Nam.]
Không ngoài dự đoán, 14 chỉ cần gọi một tiếng, Thưởng Nam lập tức tỉnh dậy nhưng cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu mơ màng đáp một tiếng "ừ", không biết 14 gọi mình dậy làm gì nên mắt lại sắp nhắm xuống.
[14: Có "người" đến.]
Thưởng Nam nhắm mắt thật chặt, hoàn toàn yên lặng. Cậu biết rõ thứ mà 14 gọi là "người" chắc chắn không phải là người.
Sau một khoảng lặng dài, sự tò mò của Thưởng Nam cuối cùng cũng thắng được nỗi sợ. Cậu hé mắt một cách cẩn thận và ngay lập tức đối diện với một người giấy nhỏ đang sắp dán lên mặt mình.
Có lẽ là ảo giác, Thưởng Nam nhìn thấy trên mặt người giấy ấy có chút ngượng ngùng.
"Mày định làm gì?" Đối mặt với người giấy đầu tròn ngộ nghĩnh này, Thưởng Nam thật sự không thấy sợ hãi, nó chỉ to bằng bàn tay, hai mắt đen như hạt nhãn, tứ chi ngắn ngủn.
"Mày do Ngu Tri Bạch phái đến phải không?" Người giấy nhỏ mà Ngu Tri Bạch cũng là người giấy, Thưởng Nam nghĩ chắc chắn đó là Ngu Tri Bạch. Cậu nghĩ rằng cậu ấy muốn ám sát mình?
Bị phát hiện, người giấy đành nằm bẹp ra giả vờ chết, trở thành một mảnh giấy thực sự.
Thưởng Nam thấy vậy, giơ tay nhặt nó lên và bật đèn.
Một tờ giấy trắng rất bình thường, không có gì đặc biệt, khuôn mặt vẽ thô sơ, hai chân ngắn còn lấm lem bùn đất, chắc là dính bẩn khi chạy đến đây.
[14: Nó chắc định xóa trí nhớ của cậu.]
Thưởng Nam nhìn thấy một dòng chữ nguệch ngoạc ở mặt sau người giấy, chữ viết xiêu vẹo nhưng có thần thái: “Cậu ấy không biết gì cả, cậu ấy không nhớ gì cả.”
Thưởng Nam ngồi xếp bằng trên giường, bộ đồ ngủ sọc xanh thẫm, cổ trắng như ngọc, tóc sau đầu rối bù vì đã lăn lộn trên giường suốt cả đêm. Ánh đèn chiếu vào sống mũi cậu, khí chất dịu dàng và thanh thoát.
Cậu vẫn đang nghiên cứu người giấy, trong đầu đầy những dấu chấm hỏi: “Ngu Tri Bạch lợi hại như vậy, tại sao vẫn để người khác đánh đập?”
[14: Không rõ nhưng những cú đánh đó không thể gây tổn thương cho cậu ta... Nam Nam, cậu tiếp xúc với cậu ta quá ít nên rất nhiều thông tin liên quan đến cậu ta vẫn còn bị khóa.]
“Được rồi, ngủ thôi.” Thưởng Nam nắm chặt người giấy trong tay, tắt đèn và kéo chăn.
Người giấy nhỏ bị cậu siết chặt dưới lòng bàn tay.
Bên ngoài mưa đã ngớt, Thưởng Nam lại dần chìm vào giấc ngủ. Người giấy dưới tay cậu vẫn không có bất kỳ biến động nào, nằm im lìm, cho đến khi thời gian trôi qua thật lâu, nó ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức đẩy vật nặng đang đè mình. Sau một lúc bận rộn, nó cuối cùng đành từ bỏ, đặt đầu xuống và thở dài.
Lúc này, Thưởng Nam mới từ từ mở mắt ra, giọng cậu khàn khàn, mềm mại: "Ngoan, ngày mai sẽ đưa mày đi gặp chủ nhân của mày."
Phía sau cánh cửa sắt gỉ sét của căn hộ số 603 khu Hạnh Phúc, Ngu Tri Bạch ngồi trên ghế sofa, gấp quyển bài tập lại, ngước mắt nhìn thẳng về phía trước: "Bị phát hiện rồi à?"
Ngu Tiểu Vũ đứng bên tay vịn sofa, đôi mắt nhỏ như hạt mè đảo qua đảo lại: "Tiểu Bạch tự giải quyết? Hay để em đi?"
Ngu Tri Bạch suy nghĩ vài giây rồi đáp: "Em sẽ làm cậu ấy sợ."