Thưởng Nam nhìn theo hướng cô bé chỉ, đó là một người giấy có vóc dáng tương tự như Ngu Tiểu Vũ, chỉ khác là nó là nam và mặc một chiếc áo ngắn màu đỏ.
"Đó là gì vậy?" Ngu Tiểu Vũ thấy chiếc hộp đẹp trên bàn.
"Bánh ngọt."
Cô bé áp má vào chiếc hộp nhìn vào bên trong, mắt sáng long lanh, Thưởng Nam khẽ hỏi: "Em có muốn ăn không? Vốn dĩ mang cho mọi người mà."
Ngu Tiểu Vũ lắc đầu: "Em không cần ăn, em chỉ thấy nó rất đẹp thôi."
Từ một căn phòng vọng ra một âm thanh lạ, giống như tiếng chuột kêu, Ngu Tiểu Vũ xoay người lại rồi nói: "Bà ngoại tỉnh rồi, bà đang gọi em, để em đi đỡ bà dậy."
Cô bé vào đó rất lâu, sau đó đỡ bà cụ khó khăn bước ra.
Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam thấy Ngu Xương Nguyệt đứng trước mặt mình. Bà lão quả thực rất già, nếp nhăn chằng chịt, đôi mắt đục ngầu nhưng ánh mắt vẫn sáng. Bà khoác nhiều lớp chăn, giống như một thân cây sắp chết được bao bọc bởi lớp vải dày chống gió nhưng thực tế thân cây đã hoàn toàn mất hết nước và dưỡng chất.
Ngu Tiểu Vũ định đỡ bà ngồi vào chiếc ghế sofa bà thường ngồi nhưng lúc này Ngu Xương Nguyệt lại giơ tay chỉ vào vị trí bên cạnh Thưởng Nam.
Thưởng Nam khựng lại rồi ngay lập tức đứng lên: "Bà ngồi đi."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Ngu Xương Nguyệt khó nhọc ngồi xuống chỗ bên cạnh Thưởng Nam rồi ra hiệu cậu cũng ngồi xuống.
Mùi trên người bà không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, hẳn là Ngu Tiểu Vũ đã đặc biệt ở nhà để chăm sóc bà.
Sau khi ngồi xuống, Ngu Xương Nguyệt im lặng rất lâu, tiếng kim giây nhảy còn lớn hơn tất cả âm thanh trong phòng cộng lại. Ngu Tiểu Vũ và người giấy nam chưa hoàn thành đứng thành một hàng, chúng không hiểu con người.
"Nó rất thích cháu." Ngu Xương Nguyệt đột nhiên nói, giọng bà yếu ớt như người vừa trải qua cơn bệnh dài, nói xong thì thở dốc rồi lại im lặng rất lâu.
Thưởng Nam cầm cốc nước: "Ngu Tri Bạch ạ?"
Ngu Xương Nguyệt chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
Thưởng Nam cúi đầu suy nghĩ một lúc, cậu nghĩ, cái "nó" mà Ngu Xương Nguyệt nhắc tới có lẽ là người giấy.
Nhưng người giấy chẳng phải là Ngu Tri Bạch sao?
[14: Ngu Xương Nguyệt vốn làm nghề liên quan đến thần quỷ, bà sẽ không chấp nhận một người giấy là cháu trai của mình, cho dù sự thật chính là như vậy.]
Ngu Xương Nguyệt khẽ phát ra một tiếng hừ nhỏ: "Ta khuyên cháu nên tránh xa nó ra, nó chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, chỉ là một cái xác đẹp đẽ khoác da người, một kẻ trở mặt vô tình thôi"
Bà lão không còn nhiều răng, lại thêm cột hơi yếu ớt nên khi nói chuyện hơi khó nghe, ngay cả những lời châm chọc cũng nghe như tiếng thầm thì, không có khí thế, cũng không thể hiện ác ý.
Thưởng Nam không tham gia vào chủ đề này, cậu biết rõ Ngu Tri Bạch đáng sợ đến mức nào.
"Bà ngoại ơi, bà ăn bánh không ạ?"
"Thằng nhóc này... bánh gì?" Ngu Xương Nguyệt tròn mắt, đầu hơi cử động trong lớp chăn dày.
Thưởng Nam đứng dậy, lấy một chiếc bánh kem hạt dẻ cười từ trên bàn. Cậu quỳ xuống trước bàn trà, tháo dải ruy băng buộc quanh hộp, nắp hộp bung ra, hương thơm của hạt dẻ lan tỏa khắp nơi.
Cậu đưa qua một cái thìa nhỏ: "Bà có cần cháu giúp không ạ?"
"Không cần." Câu trả lời này lại rõ ràng, mạnh mẽ, đầy khí lực.
Bàn tay cầm thìa của Ngu Xương Nguyệt run rẩy không ngừng, bà chỉ xúc một lớp mỏng kem hạt dẻ và kem tươi, một miếng rất nhỏ rồi đưa vào miệng, bà ăn rất khó khăn, nhai chậm rãi. ( truyện trên app t.y.t )
"A Xá thích đồ ngọt, cũng thường mua đồ ngọt cho ta" Ngu Xương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tay cầm thìa nhưng không ăn nữa: "Nó rất ít khi mua bánh cho ta."
Thưởng Nam ngẩng đầu nhìn bà lão, trong mắt lấp lánh chút nụ cười. Cậu nghĩ bà ngoại Ngu chắc chỉ miệng nói ghét người giấy mà thôi, chứ làm sao mà không thương Ngu Tri Bạch được?
"Dù sao thì cháu cũng nên cẩn thận với nó, đừng để nó lừa." Ngu Xương Nguyệt nói xong những lời này dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi bà lại quấn kín trong chăn, không ăn bánh nữa. Chiếc bánh trên bàn trà trông như chưa hề bị động đến.
Thưởng Nam đứng lên, kéo chăn lên cao hơn một chút.
[14: Tôi cảm nhận được, bà ấy sắp chết rồi, có lẽ là trong thời gian tới thôi.]
Thưởng Nam cúi nhìn người phụ nữ già nua đã hoàn toàn cạn kiệt sức sống này, bà bất hạnh vì phải chứng kiến cảnh kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, đưa tiễn con gái và cháu trai. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, bà đã giữ được Ngu Tri Bạch ở lại thế gian này, cũng có người chăm sóc bà khi về già.
Bên ngoài vang lên một vài tiếng động loạt soạt, không quá ồn ào nhưng cũng không thể bỏ qua.
Ngu Tiểu Vũ áp mắt vào lỗ mèo trên cửa để nhìn ra ngoài, cô bé chưa kịp nhìn rõ thì một chậu máu đã hất thẳng về phía cô bé, mùi máu tanh nồng nặc. Cô bé hét lên một tiếng rồi liên tục lùi lại, phát hiện trên người mình sạch sẽ thì lúc này cô bé mới nhớ ra máu bị hất vào cửa, không phải vào cô bé.
Cô bé hơi bối rối nhìn Thưởng Nam: "Em không sợ máu nhưng họ cứ cách vài ngày lại đến, nói là trừ tà." Dù không sợ bất cứ máu gì nhưng cô bé là sinh ra từ Ngu Tri Bạch, mà Ngu Tri Bạch không sợ máu nên cô bé tất nhiên cũng không sợ nhưng cô bé lại không thể xuất hiện trước mặt người khác, nếu không mới thực sự là tà ma.
Thưởng Nam bảo cô bé mang cái giấy người chưa hoàn thành giấu đi: "Để em."
Đợi Ngu Tiểu Vũ kéo cái giấy người chưa hoàn thiện vào phòng, Thưởng Nam kéo mạnh cửa ra, những người ngoài cửa đều bị giật mình, vội vàng lùi vài bước xuống cầu thang rồi nhìn thấy là người thì lại yên tâm.
Thưởng Nam nhìn nhóm người này rồi nhìn mặt đất, trên tường, trên cửa toàn một màu đỏ tươi rực rỡ, máu ướt đẫm chảy từ trên xuống dưới, cảnh tượng còn ghê rợn hơn cả hiện trường vụ án giết người.
Những người đến khoảng hơn mười người, cả nam lẫn nữ, đổ vài chậu máu mà cần gì nhiều người đến thế. Những người dư thừa chắc hẳn là đến để tiếp thêm sức mạnh cho những người kia, vì bà cụ họ Ngu này cũng quá kỳ quái đi.
"Cậu là ai? Sao cậu lại ở nhà bà Ngu?" Người đàn ông dẫn đầu có vẻ ngoài thô lỗ, nếu đóng phim chắc chắn hắn sẽ là vai người chính nghĩa trừ gian diệt ác, đôi mắt to tròn như trâu nước của hắn trừng trừng nhìn Thưởng Nam.
Thằng nhóc này nhìn một cái là biết không phải loại người có thể có quan hệ với bà già họ Ngu, sạch sẽ, giàu có, tỏa ra khí chất quý phái tự nhiên, đứng giữa hành lang đầy máu nhưng trông giống như viên ngọc trai được bao bọc bởi những cánh hoa hồng đỏ rực.
Giọng của Thưởng Nam cũng không mấy dễ chịu: "Bạn."
"Bạn của ai?" Mắt gã đàn ông lướt qua một vòng: "Bạn của Ngu Tri Bạch à? Nó cũng có bạn à?"
Thưởng Nam sẽ không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này, cậu chỉ im lặng nhìn đám người đứng dưới bậc thang.
Bọn họ bắt đầu líu ríu giảng dạy, chỉ trích, thậm chí còn chửi rủa cậu thiếu niên rõ ràng đang định đứng ra bênh vực nhà họ Ngu.
"Cậu là ai mà xen vào chuyện này?"
"Cậu có biết bà già họ Ngu sắp chết sẽ lại hại người để kéo dài mạng sống không?"
"Người tiếp theo có thể sẽ là cậu đấy!" Họ vừa nói vừa chỉ tay về phía Thưởng Nam, khuôn mặt vặn vẹo méo mó vì tức giận.
Thưởng Nam không muốn nghe nữa, cậu đi đến góc hành lang, cúi người nhặt một chiếc chổi từ trong đống đồ linh tinh rồi quay lại đứng trước đám người, thái độ lạnh lùng, giọng nói đầy uy hiếp: "Lần sau còn đến, cả cái khu chung cư này... tôi sẽ cho san bằng hết."
Những cư dân trong khu này phần lớn là người già, đã sống cả đời ở đây, nếu thật sự phải rời đi, chắc hẳn nhiều người sẽ tiếc không muốn đi dù có trả bao nhiêu tiền.
Khu chung cư này đã được đưa vào kế hoạch quy hoạch của thành phố, phần lớn cư dân không muốn dọn đi, có thể ở thêm ngày nào thì hay ngày đó, hơn nữa bây giờ việc đền bù di dời không còn giống như trước nữa, chỉ cho chút ít tiền như bố thí.
Một số người không tin, sau khi bàn bạc vẫn không tin, vì Thưởng Nam trông còn quá trẻ, so với họ thì cậu chỉ là một đứa trẻ con.
14 lặng lẽ nhắc nhở Thưởng Nam, cung cấp thêm thông tin cho cậu.
Sau khi hiểu rõ, Thưởng Nam từ từ xắn tay áo, ngồi xổm xuống bậc thang, dùng chiếc chổi chỉ vào người phụ nữ đứng sau lưng gã đàn ông thô lỗ: "Con trai bà, vừa nhận được cơ hội thực tập tại tập đoàn Thưởng thị."
Cậu chỉ sang người khác: "Vợ ông, là phó trưởng phòng hậu cần ở công ty tổng của tập đoàn Thưởng thị."
Một người nữa: "Ông, nhân viên bảo vệ tập đoàn Thưởng thị, hôm nay là ngày nghỉ của ông."
Cái sự lừa phỉnh của Thưởng Nam có vẻ tự nhiên, cậu cười khẽ, trước ánh mắt lo lắng của đám người, cậu nói: "Nếu còn chưa đi... thì tất cả đều bị đuổi việc."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, người phụ nữ bị chỉ đầu tiên ôm chậu lên nói: "Thôi, thôi đi, không sợ cũng phải phòng hờ, nếu những gì cậu ta nói là thật thì con trai tôi chắc chắn sẽ cãi nhau với tôi mất, nó đã chuẩn bị ba tháng cho buổi phỏng vấn này đấy.”
Người phụ nữ vừa lên tiếng, những người khác cũng không chịu nổi nữa, sau khi xúi giục lẫn nhau, họ chen chúc nhau chạy xuống lầu, chỉ còn lại gã đàn ông to lớn. Hắn không thể chịu được một mình, tức giận đến mức thở hổn hển vài hơi rồi hét lên: "Bà đợi đấy, bà già họ Ngu, đêm nay tôi sẽ đến lấy mạng chó của bà!"
Thưởng Nam: "……"
Thưởng Nam nhìn quanh cảnh tượng hỗn độn, máu động vật không rõ là của loài nào dính dưới đế giày, mùi tanh nồng nặc trong không khí cùng với bụi bặm dày đặc phủ trên cửa sổ kính khiến anh sáng khó lòng xuyên qua được.
Mũi cậu đột nhiên cảm thấy cay cay. Ngu Tri Bạch đã lớn lên trong môi trường như thế này sao? Nếu cậu ấy cũng biết đau, biết buồn, liệu cậu ấy sẽ đau khổ đến mức nào?
Cậu không biết mình đã ngồi xổm ở đó bao lâu, khi từ từ đứng dậy, đôi chân cậu đã tê cứng, cậu phải dựa vào tường một lúc mới đứng vững lại được.
Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Ngu Tri Bạch đứng ở góc cầu thang, Thưởng Nam không biết đối phương đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
Ánh mắt Ngu Tri Bạch lướt từng chút một từ khuôn mặt Thưởng Nam xuống đôi giày và ống quần đã dính vết máu của cậu. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt trở nên đờ đẫn, khuôn mặt trắng bệch.
Thưởng Nam cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, sát khí tăng vọt. Cậu ném chiếc chổi xuống, chạy nhanh xuống cầu thang, lao tới ôm chặt lấy cổ Ngu Tri Bạch rồi hôn nhẹ lên má cậu ấy: "Không sao đâu, mình đã đuổi hết bọn họ đi rồi..."
Ngu Tri Bạch từ từ đưa tay lên, khẽ ôm lấy eo Thưởng Nam, như thể đã qua nửa thế kỷ, Ngu Tri Bạch cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ của Thưởng Nam, phát ra một tiếng nghẹn ngào.